Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Anh ta nhún vai:
"Cháu tôi tính cách rất cố chấp, nếu cứ tiếp tục thế này thì cô chẳng thể nào yêu đương được. Cô có muốn thoát khỏi sự đeo bám của Tiểu Phong không? Tôi có một cách."
Tôi nhìn quanh, không thấy bóng dáng thằng nhóc kia đâu mới thở phào nhẹ nhõm, hạ giọng hỏi:
"Cách gì? Nói nghe thử coi."
Tuân Khâm làm bộ như gián điệp hoạt động ngầm, cũng ghé sát tai tôi, hạ thấp giọng nói:
"Hẹn hò với tôi."
Hơi thở ấm nóng phả lên da tôi, tôi giật mình ngẩng đầu, suýt nữa đập nát cằm của anh ta.
"Anh nên tìm đối tượng xứng tầm hơn đi."
Tuân Khâm nhíu mày: "Trước đây cô từng yêu online với người lạ, sao giờ không được?"
Tôi đáp:
"Vì bây giờ em có tiền rồi."
Tần Khâm cạn lời, tôi cười khẩy một tiếng:
"Anh từng thấy phú bà nào yêu qua mạng chưa? Người ta thiếu gì trai đẹp ngoan ngoãn hay ngầu lòi, còn anh thì sao? Anh có tám múi không?"
Tôi đưa tay sờ thử — thật sự có thiệt!
Tuân Khâm:
"Sờ rồi thì phải chịu trách nhiệm…"
"Tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu, bye nhé!"
Tôi nhanh chóng chuồn mất trước khi anh ta kịp giữ tôi lại bắt chịu trách nhiệm.
Lời của Tuân Khâm quả là linh nghiệm, mấy mối tình sau đó của tôi đều chết yểu, không có kết quả gì.
Lần đầu tiên, là một anh chàng sinh viên nghệ thuật đẹp trai. Khi hẹn hò, còn chưa kịp nắm tay người ta thì Yến Phong Đình đã bất ngờ nhảy ra, ôm lấy tôi hét to một tiếng “Bảo bối!”. Anh chàng kia tưởng tôi còn trẻ mà đã có con lớn thế này, mặt biến sắc rồi bỏ đi luôn.
Lần thứ hai, là một quý ông doanh nhân kiểu trí thức mà hư hỏng. Vừa mới ngồi xuống bàn, cà phê còn chưa kịp bưng ra, thì Yến Phong Đình đã dẫn theo một đám người khí thế hùng hổ bước tới, lạnh lùng tuyên bố: “Đây là vị hôn thê tương lai của chủ gia tộc Yến gia.” Doanh nhân kia lập tức cụp đuôi chạy mất dép, không dám hé răng.
Lần thứ ba, là một cậu em trai "bạch liên hoa" xuất thân nghèo khó nhưng kiên cường. Cậu ta từ chối hết quà tặng đắt tiền của tôi, nhưng ngay khi Yến Phong Đình đưa ra một tấm chi phiếu 5 triệu tệ, cậu ta cầm tiền mua vé đứng đêm đó chuồn mất.
Giờ đây, Yến Phong Đình bị đánh đã quá quen rồi, mỗi lần chỉ hú lên mấy tiếng, khiến tôi – người đang đứng bên ranh giới của Luật Bảo vệ trẻ em – cuối cùng chỉ có thể bất lực đặt cái giá phơi quần áo xuống, lòng đau như cắt vì tờ chi phiếu năm triệu cứ thế mà bay đi.
Trong cơn u uất, tôi lại mở game – thứ mà tôi đã lâu không động tới. Tôi nghĩ, ngoài đời yêu đương không xong, thì lên mạng yêu cũng được chứ?