Tôi Chỉ Muốn Là Phản Diện Giàu Có, Không Muốn Là Nữ Chính Ngược Tâm - Chương 2

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Trong lòng tôi còn một tia hy vọng mong manh — tốt nhất là thế giới này không có người tên Yến Phong Đình, thì có lẽ tôi đã xuyên nhầm truyện rồi.


Nhưng ngay lập tức, chị trợ lý đã vui vẻ đáp:


"Biết chứ, Yến Phong Đình mà, cái tên ma vương ấy. Gặp anh ta một lần là tôi thọ giảm ba năm. Chưa từng thấy ai trẻ con, ngang ngược như vậy, không hiểu sau này ai dám làm bạn gái anh ta nữa!"


Tôi lặng lẽ cúi đầu.


Chị trợ lý đúng là cao tay, đối nhân xử thế khéo léo, với đồng nghiệp thì quan hệ tốt đẹp, với cấp dưới thì dịu dàng như gió xuân. Trong lòng tôi, không ai có thể làm khó được chị ấy. Vậy mà cái người tên Yến Phong Đình này, đến cả chị ấy cũng thấy đau đầu, thì tôi phải làm sao đây?


Chị ấy chỉ mất ba năm tuổi thọ, còn tôi… thứ tôi sẽ mất là quả thận và đứa con tương lai của mình đấy!


“Nhưng mà sao em biết về anh ta vậy? Nhà họ Yến vốn rất thần bí, đây là lần đầu tiên chị bị hỏi đến cái tên Yến Phong Đình đấy… chẳng lẽ em…”


“Tút!” — Âm báo tin nhắn WeChat vang lên, chị ấy cúi xuống nhìn điện thoại, rồi ngẩng đầu lên với vẻ mặt kinh ngạc.


“Gì vậy ạ?” – Tôi hỏi.


“Tổng giám đốc Tần… bảo em đến văn phòng anh ta ?!”


Không thể nào?! Mới chỉ là chuyện nhốt anh ta ngoài thang máy thôi mà! Một người đàn ông trưởng thành sao có thể thù dai đến vậy?


Chị trợ lý nhìn chằm chằm vào điện thoại rồi cuối cùng cũng ngộ ra:

“Cái người nhốt tổng giám đốc ngoài thang máy… là em?! Em làm vậy để làm gì hả?”

Tôi nuốt xuống cục nghẹn, mặt không biểu cảm nói:

“Em ghét người giàu, được chưa?”

Chị trợ lý: “…… Mau đi đi, đừng để tổng giám đốc đợi, ổng sẽ càng tức đấy.”


Tôi thở dài:

“Nếu ngày mai em bị sa thải chỉ vì bước chân trái vào công ty trước…”

“Thì đi kiện lao động đi, đừng có tìm chị!”


Tình bạn ngắn ngủi vừa được xây dựng dựa trên tám chuyện mới đây đã tan biến trong chớp mắt. Tôi lê bước chân nặng nề vào thang máy, ấn nút lên tầng 17.


Đứng trước cửa văn phòng tổng giám đốc, tôi thẫn thờ mấy phút, cuối cùng quyết định đâm lao thì phải theo lao, gõ cửa một cách cam chịu số phận.


Tôi đã nghĩ thông rồi — chỉ cần không dính líu đến nam chính, tôi vẫn rất muốn giữ công việc lương cao này. Khi gặp tổng giám đốc Tần, tôi nhất định sẽ quỳ ba cái lạy sáu cái, cầu xin anh ta đừng cướp mất tư cách làm "con ong chăm chỉ" của tôi.


“Vào đi.”

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo