Tôi Chỉ Muốn Là Phản Diện Giàu Có, Không Muốn Là Nữ Chính Ngược Tâm - Chương 8

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Để cứu vớt một sinh mạng non nớt mà đáng bị đét đít này, tôi đành gác lại sĩ diện, mặt lạnh như tiền hát:

"Yêu em cô đơn băng qua con hẻm tối..."

"Yêu em cả dáng vẻ không chịu quỳ gối!" — Yến Phong Đình mắt sáng rực, reo lên:

"Hắc hóa Điềm Tâm! Hóa ra chị chính là Bá Đạo Mẫu Đường Lang! Chúng ta là duyên phận do ông trời định, mới có thể gặp lại nhau ở nơi này!"

Dù là tên nào thì nghe cũng sốc tận óc cả...

Tôi bất đắc dĩ nói:  

"Chị đồng ý quay lại với em, được chưa? Mau lại đây đi, chỗ đó nguy hiểm lắm!"

Yến Phong Đình lau nước mắt, nở nụ cười tươi:

"Nghe lời chị, bảo bối."



Vừa định bước một bước, thì chân phải nó trẹo một cái, cả người loạng choạng ngã ngửa ra sau.


Mà sau lưng nó là tầng 17 lơ lửng trên không trung!


Toàn thân tôi lạnh toát, không hề suy nghĩ gì, gần như phản xạ có điều kiện lao người về phía trước, cố gắng vươn tay ra.


Một tiếng hét thê lương vang lên, tôi túm được cổ áo của Yến Phong Đình, cảm giác cả người bị một lực mạnh kéo xuống, phân nửa cơ thể suýt nữa bị sức nặng của cậu ta kéo trượt khỏi mép sân thượng.


Tôi căng thẳng đến mức cơ thể gần như không nghe lời nữa, hoàn toàn không thể tin được là mình thật sự kịp thời túm lấy Yến Phong Đình. Nhưng tình huống vẫn rất nghiêm trọng — với thể lực "gà mờ" của tôi, rất khó mà giữ được lâu. Nếu không buông tay, chẳng bao lâu nữa sẽ bị kéo rơi xuống cùng cậu ta.


Nhưng bảo tôi buông tay nhìn Yến Phong Đình chết trước mắt, tôi làm sao mà chịu được?


"Yến Phong Đình, em đừng nhúc nhích!"


Giọng tôi run rẩy, tay còn lại bám chặt vào cái lan can gỉ sét ở bức tường thấp bên mép tầng.


Đến nước này, cậu nhóc ấy lại nói rất điềm tĩnh:

"Bảo bối, nếu chị không giữ được nữa thì buông tay cũng không sao đâu, em không trách chị."


Trách cái đầu em ấy! Tôi mà buông ra, đêm về còn ngủ được nữa không?

Chắc phải tự tát mình mỗi tối trước khi ngủ mất!


Tôi cảm thấy nước mắt mình sắp trào ra, nghẹn ngào nói:

"Em muốn tìm cái chết cũng không chọn nơi khác, sắp tan làm rồi ai mà lên sân thượng chứ! Chị đâu có muốn chết với em! Chị còn chưa ăn bánh quy của mình nữa cơ mà!"


"Chị không phải đang tìm em sao? Sao lại mang theo bánh quy?"

"Liên quan gì em?" Tôi vừa khóc vừa cãi.

Thật là xui xẻo! Biết trước xuyên sai thời điểm, gặp phải nam chính là một đứa con nít, tôi đã quay đầu bỏ chạy từ đầu, tuyệt đối không dính dáng gì hết!

Xét cho cùng, cốt truyện ban đầu tuy là ngược tâm ngược thân, nhưng ít ra còn sống!

Vất vả lắm mới có được mạng thứ hai, chưa sống nổi nửa năm đã phải chết tiếp?

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo