Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Yến Phong Đình mất tích khiến cả công ty náo loạn.
Công việc tạm ngưng — tôi đi tìm.
Họp hành tạm ngưng — tôi đi tìm.
Đi vệ sinh cũng tạm ngưng — tôi đi tìm.
...
Tuy đầu óc đầy dấu chấm hỏi, nhưng tôi cũng đành phải lên đường tìm kiếm nam chính. Không thì cả công ty chỉ có mình tôi không nhúc nhích thì đúng là quá lạc loài rồi.
Dù đầy nghi hoặc, tôi vẫn lê đôi dép tổ ong lên sân thượng - nơi duy nhất chưa bị lục soát. Vừa định ngắm cảnh ăn vụng gói bánh quy thì...
Tôi đã thấy một bóng người bé nhỏ đang đứng ở mép tầng, như sắp bị gió thổi bay.
Tôi sững sờ đến mức bánh quy trên tay cũng rớt mà không hay biết.
Bóng dáng nhỏ ấy quay đầu liếc tôi một cái, rồi lại quay đi, gương mặt lộ ra vẻ "nhân sinh tịch mịch như tuyết".
Tôi thăm dò hỏi:
"Yến Phong Đình?"
Yến Phong Đình rũ mi dài rậm, u sầu nói:
"Hắc hóa Điềm Tâm, chị đến rồi à? Nhưng em không phải Yến Phong Đình, em là Mặc Lộ Ly Thương."
"Ly cái mông, xuống đây cho chị!"
Tôi xắn tay áo lên, chuẩn bị kéo nó xuống. Nhỏ thế này mà đã buồn với chán cái gì? Em biết mẹ và cậu em tìm em đến phát điên không? Nhìn cái bộ dạng yếu xìu như con cá chết kia, chỗ nào giống nam chính máu lạnh khiến tôi phải đào tim móc phổi?
"Em không muốn!" – Nó gào lên, mắt rơm rớm, "Chị đâu hiểu được em đã trải qua những gì!"
"Vậy em trải qua gì? Thi rớt? Tiệm tạp hóa đóng cửa? Bị cô giáo mắng?"
Yến Phong Đình lắc đầu, nước mắt giàn giụa:
"Khổ đau của nhân thế em đều chịu được, nhưng chỉ riêng chuyện này là em không thể — người em yêu... đã rời bỏ em!"
Nghe đến đây tim tôi chùng xuống, dè dặt hỏi:
"Cô ấy... chết rồi sao?"
Yến Phong Đình lườm tôi:
"Chị chết thì có! Cô ấy chia tay em rồi!"
Thằng nhóc chết tiệt, nếu không phải vì chỗ em đứng quá nguy hiểm, chị đã đấm cho mấy phát rồi!
Tôi nhẹ giọng dỗ dành:
"Kể chị nghe xem, biết đâu còn cứu vãn..."
"Không thể đâu, chúng em bị gia đình ngăn cản!" — Yến Phong Đình khóc to hơn,
"Cô ấy tên là Bá Đạo Mẫu Đường Lang, em sẽ không bao giờ quên được cô gái đó! Đời sau, em nhất định phải ở bên cô ấy!"
Tôi:
"Bá... Đạo... Mẫu... Đường... Lang?"
Yến Phong Đình cười tà mị:
"Sao? Chị cũng thấy cô ấy rất đặc biệt phải không?"
Tôi đứng hình. Trời ơi đất hỡi, hóa ra "nữ chính" trong mộng của thằng nhóc là... nickname game của tôi?!
Ai mà nghĩ được người yêu mạng của mình là một đứa học sinh tiểu học chứ? Đây là nam chính tổng tài mà trời phái xuống cho tôi? Mười một tuổi?