Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tôi: “Chúng ta đi xem phim nhé!”
Nữ phụ: "Tôi phải học bài, từ chối nhé."
Tôi: “Hay là em mời chị một bữa thịnh soạn?”
Nữ phụ: "Tôi phải học, từ chối nhé."
Tôi: "Gần đây có khu vui chơi mới mở ..."
Nữ phụ: "Tôi phải học, từ chối nhé."
Tôi: "Giờ thì chị còn chẳng chịu nghe hết câu em nói" ( cười gượng)
A a a a sao vợ tôi lại suốt ngày chỉ biết học thế này!
Thử hỏi chinh phục một người trong đầu chỉ toàn học hành thì tuyệt vọng đến mức nào.
Sự tận tâm của nữ phụ đối với việc học đã khiến tôi thực sự chấn động, thế là tôi đổi chiến lược, không quấy rầy cô ấy nữa.
Mà thay vào đó là: mỗi ngày cùng cô ấy đi học, cùng cô ấy tự học trong thư viện, cùng cô ấy ăn cơm ở căng tin...
Triết lý của tôi giờ là: "Đồng hành chính là lời tỏ tình lâu dài nhất".
Nhưng đời vốn lắm bất ngờ, hôm nay, chúng tôi lại chạm mặt nam chính.
Trên đường tôi chở nữ phụ bằng chiếc xe điện nhỏ đến thư viện, bất ngờ một chiếc xe sang lao ra, tôi không kịp phản ứng nên đâm sầm vào.
Một người đàn ông bước xuống xe, trên đầu anh ta hiện rõ hai chữ to đùng: Nam Chính.
Tôi cảm thấy như mình sắp bị vẻ điển trai và khí chất giàu có của ông anh nam chính này làm choáng váng.
Nam chính quan tâm hỏi tôi:
“Chào bạn, bạn không sao chứ?”
Tôi lắc đầu để biểu thị rằng mình không sao cả.
Đồng thời, tôi không kìm được thốt lên:
"Cậu đẹp trai thật đấy."
Nam chính: "..."
Nữ phụ: "..."
Nhưng ngay sau đó , tôi đã quay sang nhìn nữ phụ với ánh mắt đắm đuối và thầm nghĩ:
“Dù anh có đẹp trai đến đâu cũng không bằng vợ của mình.”
Nam chính nhìn theo ánh mắt tôi, lúc này mới để ý đến nữ phụ.
Anh ta mỉm cười nhẹ nhàng, lên tiếng: "Lâu rồi không gặp."
Ngay lập tức, chuông báo động trong đầu tôi vang lên inh ỏi.
Chết tiệt! Sao nam chính lại có vẻ như có gì đó mờ ám với vợ tôi vậy?!
Đúng lúc đó, nữ phụ tỏ ra mất kiên nhẫn và nói:
“Vậy người đến mượn bài tập của tôi tối qua là ma chắc? Mượn xong thì trả lẹ, mai phải nộp rồi.”
Nam chính đổi giọng ngay lập tức, ôm lấy chân nữ phụ mà khóc lóc:
“Bà cô của con ơi, cho con thêm một ngày nữa đi, con còn chưa chép xong mà!”
Tôi: “?”
Thì ra nam chính chỉ đơn giản là… bị khùng!
Bỗng nhiên tôi tràn đầy tự tin vào nhiệm vụ "cưa đổ nữ phụ" của mình đến lạ.