Tôi Chỉ Thích Con Gái - Chương 4

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Kể từ lần đầu gặp mặt với nam chính, dường như anh ta luôn xuất hiện trước mặt tôi và nữ phụ.

Khi tôi mua cà phê cho nữ phụ, nam chính bỗng nhiên xuất hiện và giúp tôi trả tiền.

Khi tôi chở nữ phụ bằng xe điện, nam chính bất ngờ xuất hiện hỏi chúng tôi có cần quá giang trên chiếc xe sang của anh ta hay không.

Khi tôi và nữ phụ đang học bài ở thư viện, nam chính lại bất ngờ xuất hiện ngồi đối diện chúng tôi.

Khi tôi lén chụp ảnh nữ phụ, nam chính lại bất ngờ chen vào: “Sao cậu chụp cô ấy xấu thế?”

……

Những chuyện như vậy xảy ra liên tục, khiến tôi bây giờ chỉ muốn cầm búa gõ chết nam chính, chứ chẳng thể tập trung "cưa cẩm" nữ phụ được.

Hôm nay, nam chính lại bám theo chúng tôi vào căng tin, cuối cùng tôi không thể chịu thêm được nữa:

“Ê thằng nhóc kia, cậu cứ bám theo chúng tôi làm gì?”

Nam chính làm ra vẻ vô tội:

"Cuối kỳ sắp đến rồi, tôi đang chờ một vị thần tốt bụng cứu giúp tôi thôi mà."

Tôi không nhịn được mà mỉa mai:

“Ông trời đúng là rất công bằng, cho cậu gương mặt và tiền bạc, nhưng lại lấy mất não của cậu.”

Nam chính không thèm để ý tôi, quay sang nhìn nữ phụ bằng ánh mắt cầu cứu:

“Bà cô ơi, bây giờ chỉ có cậu mới cứu được tôi thôi, tôi mà trượt nữa thì không tốt nghiệp nổi mất!”

Nữ phụ thản nhiên trả lời mà không thèm ngẩng đầu lên:

“Cậu đừng mơ, tôi rất bận, không có thời gian dạy thêm cho cậu đâu.”

Nam chính rưng rưng nước mắt, đưa ra điều kiện:

“Ngày kia có hội thảo học thuật quốc tế ở thành phố, người mà cậu thần tượng nhất cũng sẽ đến đấy…”

Còn chưa nói hết, nữ phụ đã bật dậy, nắm lấy tay nam chính, giọng đầy kiên định nói :

“Tôi đồng ý.”

Gì vậy? Vợ tôi sao lại là kiểu phụ nữ dễ bị lung lay thế này!

Nghĩ đến cảnh nam chính và nữ phụ học bài với nhau, biết đâu còn nảy sinh tình cảm, tôi liền phát điên. 

Tôi xô nam chính ra, dịu dàng nói với nữ phụ:

“Vợ à, chị cứ yên tâm đi nhé!”

Nữ phụ: “?”

Rồi tôi quay sang nam chính, giọng không mấy thân thiện:

“Đồ vô dụng, để tôi dạy cậu học, đừng làm phiền vợ tôi nghiên cứu học thuật.”

Nghe đề nghị của tôi, nữ phụ suy nghĩ vài giây, sau đó khẽ nói đủ để tôi nghe thấy:

“Được, như vậy cô có thể chinh phục nam chính, tôi cũng có thể học hành, đôi bên cùng có lợi.”

Chờ đã, vợ ơi, chị đang nghĩ gì vậy! Chị đã hiểu lầm em rồi!

Nhưng đành ngậm đắng nuốt cay, gánh vác nhiệm vụ "gia sư cho nam chính bị thiểu năng" đầy gian khổ này 

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo