Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau bữa tiệc sinh nhật của nam chính, dường như nữ phụ bắt đầu tránh mặt tôi.
Hôm đó, tôi ra ngoài như thường lệ, chuẩn bị chạy xe điện nhỏ đi đón nữ phụ đến thư viện.
Nhưng đợi đến hoa tàn cảnh rụng, tôi mới nhận được tin nhắn:
“Tôi đi thành phố X tham dự hội nghị học thuật rồi, cô hãy cố gắng cưa đổ nam chính nhé, cố lên.”
Nhìn dòng tin nhắn không hề báo trước này, tôi nghĩ mãi cũng không hiểu ra, đành phải lập tức đến gặp chiến hữu của mình.
Tôi tìm thấy nam chính trong phòng tự học riêng sang trọng, giơ điện thoại ra trước mặt anh ta và lo lắng hỏi :
“Có phải cậu lại lấy hoạt động học thuật ra làm điều kiện trao đổi, mượn bài tập của vợ tôi chép không?”
Nam chính ngơ ngác:
“Làm gì có, mấy hôm nay tôi đều ở trong phòng tự học chăm chỉ học hành, chuẩn bị để âm thầm khiến mọi người phải há hốc mồm kinh ngạc đó.”
Nghe vậy, lòng tôi lạnh đi một nửa.
Trước đây, dù tôi có bám lấy nữ phụ thế nào, cô ấy cũng luôn vẫn âm thầm chiều theo, kể cả đi rót nước cũng báo cho tôi một tiếng, chưa bao giờ biến mất đột ngột như hôm nay.
Chẳng lẽ cô ấy bắt đầu chán ghét tôi rồi sao?
Thấy tôi thất thần, nam chính bỗng vỗ trán:
“Tôi nhớ ra rồi, tối qua tôi gặp Thần (chỉ nữ phụ), cô ấy trông có gì đó lạ lắm.”
Tôi lo lắng hỏi:
“Cô ấy bị bệnh à?”
Nam chính lắc đầu:
“Không, cô ấy nói tâm trạng rối bời, học không vào.”
Tôi khó tin nói:
“Người cuồng học như cô ấy mà cũng có lúc học không vào sao?”
Nam chính gật gù đồng tình:
“Đúng thế, lúc nghe câu đó, phản ứng của tôi cũng giống hệt cậu.”
Rốt cuộc vì lý do gì nữ phụ mà lại rối bời đến mức không học nổi chứ?
Tôi và nam chính nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng đồng thanh nói:
"Chắc cô ấy tới kỳ kinh nguyệt rồi!"
Sau khi đi đến kết luận hợp lý này, tôi và nam chính không nhịn được bắt đầu khen ngợi bản thân:
“Chúng ta đúng là quá thông minh, nhìn một cái là phát hiện ra bản chất của vấn đề!”
Tình hình đã đến nước này, tôi nhất định phải đi quan tâm đến nữ phụ đang trong những ngày tháng khó chịu này rồi.
Tôi quay người, chạy như bay.
Nam chính theo sau:
“Đợi tôi với, tôi cũng muốn đi thăm Thần, mọi chi phí tôi lo hết!”
Nghe vậy, cô gái nghèo như tôi rơi hai giọt nước mắt cảm động:
“Sau này tôi nhất định không bắt cậu chia tiền quà cưới nữa!”
…
Hẹn nhau ra sân bay đón nữ phụ cùng "bộ quà tặng kỳ kinh nguyệt"
Nhưng đến sân bay rồi mà mãi chẳng thấy nam chính đâu.
Tôi đi lại sốt ruột ở cổng đón:
“Không lẽ nam chính ăn trộm luôn bộ quà bất ngờ rồi? Không thể nào, cậu ta cũng đâu dùng đến băng vệ sinh chứ?”