Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
[Được chứ, cuối tuần gặp!]
Cuối tuần, tôi và Phương Chi Chi hẹn nhau ở trung tâm thương mại.
Cùng nhau đối phó với tên đàn ông tồi, chúng tôi đã vun đắp được tình bạn cách mạng sâu sắc.
Bây giờ, chúng tôi đã trở thành những người chị em tốt không nói gì với nhau.
Ăn uống cả ngày, tối Phương Chi Chi hỏi tôi về nhà thế nào.
Tôi nhìn thời gian: “Anh trai tôi sẽ lái xe đến đón tôi, tôi đến bãi đậu xe đợi anh ấy, cô cũng vừa đi lấy xe phải không? Cùng xuống đi.”
Chúng tôi vừa đến bãi đậu xe, chưa tìm thấy xe thì đột nhiên có một bóng người lao đến từ bên cạnh, trực tiếp ôm lấy tôi.
Tôi lập tức dùng đòn quật vai, quật đối phương ngã xuống đất!
Phương Chi Chi thì lạnh lùng gọi người: “Mau đến đây!”
“Đừng gọi, đừng gọi người, là anh…”
Bóng người trên mặt đất yếu ớt kêu lên hai tiếng, rồi bò dậy.
Tôi kéo Phương Chi Chi giữ khoảng cách với anh ta, nhìn kỹ lại thì ra là Đằng Dương.
Một thời gian không gặp, anh ta như lột da, trở nên đen gầy.
Quần áo trên người anh ta vẫn là tôi mua lúc trước nhưng bây giờ mặc vào, trông rộng thùng thình.
Đằng Dương như già đi rất nhiều, ngoài khuôn mặt tiều tụy, đôi mắt cũng đục ngầu hơn nhiều, anh ta nhìn chúng tôi chằm chằm, môi mấp máy.
Anh ta hẳn là đến tìm tôi nên khi nhìn thấy Phương Chi Chi, anh ta lại không nói nên lời.
Phương Chi Chi giận dữ mắng: “Anh còn biết xấu hổ không, dây dưa với tôi xong, lại đến dây dưa với Minh Na! Làm ơn đừng xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa, nhìn thấy anh là thấy xui xẻo!”
Đằng Dương đáng thương mở miệng: “Chi Chi, xin lỗi… Anh, anh muốn nói chuyện riêng với Na Na…”
Phương Chi Chi cau mày: “Anh nghĩ hay lắm! Tôi… ….”
“Chi Chi.”
Tôi ngăn cô ấy lại: “Để tôi nói chuyện riêng với anh ta.”
Bị dây dưa mãi thế này cũng không phải là cách, chi bằng nói rõ ràng, để anh ta sau này đừng xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa.
Phương Chi Chi tính tình nóng nảy, tôi đến làm người nói chuyện này là hợp lý nhất.
Chi Chi nghi ngờ nhìn tôi nhưng vẫn đồng ý.
Cô ấy dặn đi dặn lại, thấy không ổn thì gọi người, cô ấy sẽ đợi tôi ở gần đó.
Tôi nhìn Đằng Dương: “Anh muốn nói gì?”
Đằng Dương lấy ra từ trong túi một tờ giấy xét nghiệm nhăn nhúm, mở ra cho tôi xem.
“Na Na, Anh bị bệnh nan y…”
Ngày trên tờ giấy xét nghiệm là nửa tháng trước, kết quả chẩn đoán là ung thư gan giai đoạn cuối, tên chính là Đằng Dương.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, gầy trơ xương, nhãn cầu vàng, hơi thở yếu ớt, trông rất đáng thương.
Nhưng thì sao chứ?
Chẳng lẽ mong tôi thương hại anh ta sao?
Tôi nhếch môi: “Anh vất vả rồi, diễn đạt quá.”
Đằng Dương vội vàng nói: “Anh không diễn, anh thực sự bị bệnh…”
“Cho dù thực sự bị bệnh thì liên quan gì đến tôi?”
Tôi nhàn nhạt nhìn anh ta, “Đã bị bệnh thì cứ đi chữa bệnh đi, dây dưa với tôi cũng không khiến anh khỏi bệnh được.”
Thấy tôi định đi, Đằng Dương nắm chặt tay tôi.
Hốc mắt anh ta tràn đầy nước mắt: “Anh còn trẻ, anh không muốn chết, Na Na, chúng ta quen nhau từ hồi cấp ba, giờ lại yêu nhau được nửa năm, em nỡ nhìn anh đi vào con đường chết sao?”
Tôi bị anh ta chọc cười, hỏi: “Vậy anh muốn thế nào?”