Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Anh ta chấn chấn hữu từ: “Na Na, anh tin em vẫn còn tình cảm với anh, người anh yêu vẫn luôn là em, chỉ là bên ngoài cám dỗ quá nhiều, nhất thời anh không kiềm chế được…”
“Anh thề, sau này sẽ không chơi bời lung tung nữa, chúng ta làm lại được không? Bố mẹ anh cũng đồng ý giao toàn bộ tiền tiết kiệm trong nhà cho em, chúng ta kết hôn, sinh một đứa con…”
Cuối cùng tôi cũng hiểu ra, anh ta muốn để lại hậu duệ!
Tôi đồng ý nói chuyện riêng đã cho anh ta tự tin, khiến anh ta tưởng rằng tôi vẫn còn tình cảm với anh ta, sau đó anh ta mới mặt dày vô sỉ bảo tôi sinh con cho anh ta!
19
Loại gen kém chất lượng này, có cần thiết phải truyền lại không?
Tôi bật cười, nhìn Đằng Dương từ trên xuống dưới.
Thật là xấu xí đến buồn cười!
19
Bị ánh mắt tôi nhìn chằm chằm, anh ta bồn chồn động đậy chân: “Na Na, em… em không nói gì là mặc định đồng ý rồi.”
Tôi lạnh lùng mở miệng: “Bệnh của anh có thể không phải ở gan, mà là ở não.”
“Em, em nói gì vậy?”
“Đằng Dương, dùng tiền tiết kiệm trong nhà ăn ngon uống tốt, sống nốt những ngày cuối đi, đừng mơ tưởng đến những thứ không thuộc về anh nữa.”
“Em từ chối anh?” Sắc mặt anh ta thay đổi, xanh vàng lẫn lộn.
Tôi cười nhẹ: “Từ chối anh thì có gì lạ? Không ai muốn ở bên một tên cặn bã sắp chết cả.”
“Chúng ta là bạn học cấp ba…”
Tôi ghê tởm nhìn anh ta: “Nếu tôi biết sớm anh là loại người như vậy, hồi cấp ba tôi đã chuyển trường chạy mất rồi.”
Không muốn lãng phí thời gian nữa, tôi quay người bỏ đi.
Cổ tay tôi bị siết chặt, ra là bị Đằng Dương nắm lấy.
Tôi giật một cái nhưng không giật ra được.
Anh ta trông yếu ớt nhưng sức lực lại không nhỏ.
Anh ta nhăn nhó, nghiến răng nói nhỏ: “Na Na, em và Phương Chi Chi liên thủ tính kế anh, anh không chọc nổi nhà họ Phương nhưng chọc nổi em!”
“Em sinh cho anh một đứa con, chúng ta xóa nợ cho nhau, nếu không, anh sẽ không để em yên!”
Giận dữ dâng lên trong lòng, tôi giơ tay còn lại, tát anh ta một cái.
“Cút!”
Đằng Dương bị tát lệch mặt, một tia âm u lóe lên trên mặt, anh ta nghiến răng lao tới!
9
Tôi vừa định gọi người thì đột nhiên có một bóng người lao tới, trực tiếp kéo Đằng Dương sang một bên.
Sau đó đấm liên tiếp vào mặt anh ta!
“Cái thứ gì thế, ngay cả em gái tôi mà cũng dám bắt nạt!”
Mắt tôi sáng lên: “Anh!”
Đằng Dương bị đánh hai cú đấm, liền nằm vật ra đất giả chết không nhúc nhích.
Anh trai tôi xắn tay áo, phủi bụi trên quần áo, rồi mới đến kiểm tra xem tôi có sao không.
Hóa ra anh trai tôi lái xe đến gara nhưng không gọi được điện thoại cho tôi, đành xuống xe tìm người thì gặp Phương Chi Chi.
Phương Chi Chi dẫn anh ấy đến, vừa lúc nhìn thấy cảnh Đằng Dương định ra tay.
Tôi vẫn còn sợ hãi: “May mà anh đến kịp, anh trai.”
Anh trai cười gật đầu: “Các em không sao là được rồi, lên xe, anh đưa các em về.”