Tôi mở nhà trẻ ở Hoàng Cung - Chương 7

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Tạ Thanh Uyển chầm chậm chuyển động tròng mắt, thấy được tôi đang quỳ trên mặt đất.

Ngay sau đó, nàng run rẩy chống tay lên giường để ngồi dậy, sau đó xuống khỏi giường, rồi “bùm” một tiếng quỳ gối trước mặt Hoàng đế.

“Cầu xin phụ hoàng cứu con, mẫu phi…” Tạ Thanh Uyển rưng rưng nước mắt: “Mẫu phi muốn con chết đuối.”

Nàng vừa nói, tất cả đều chấn kinh.

Mai Phi lập tức the thé giọng nói: “Mày nói linh tinh cái gì!”

“Mẫu phi sai người đẩy con xuống nước, muốn để con chết đuối sau đó vu oan cho Giang nương nương, như thế nàng sẽ có thể nhận nuôi Thụy Chiêu hoàng muội…”

Tạ Thanh Uyển còn chưa nói xong, Mai Phi đã xông về phía trước tát cho nàng một cái, tức giận quát lên: 

“Có phải là Giang thị rót cho ngươi uống thuốc mê gì rồi không! Tao mới là mẫu phi của mày! Mày không về phe của tao thì thôi đi, thế mà lại đi hợp sức với người ngoài để mưu hại mẫu phi của mày!”

“Láo xược!” Hoàng đế lạnh lùng nói: “Ngươi còn để trẫm vào mắt hay không?”

Lúc này Mai Phi mới phản ứng là bản thân mình thất thố, vội vàng giải thích: “Bệ… bệ hạ, thần thiếp chỉ lo Uyển Nhi bị kẻ gian lừa gạt, trong tình thế cấp bách, rốt cuộc thần thiếp là mẹ đẻ của Uyển Nhi…”

“Bà không phải!” Tạ Uyển Nhi phản đối nàng.

Giờ phút này, ánh mắt nàng vô cùng trong sáng, nàng thẳng lưng, sau khi bái lạy Hoàng đế thì thản nhiên nói: “Phụ hoàng, mẹ đẻ của Uyển Nhi không phải là Mai Phi nương nương.”

11

Tạ Thanh Uyển nói, giống như một hòn đá ném xuống khiến mặt hồ dậy sóng.

Ngay cả Ngu Quý Phi cũng thất thố mà đứng lên.

Mặt của Hoàng đế đen thui: “Nghĩa là sao?”

“Kể từ khi con hiểu chuyện tới nay, mẫu phi vẫn luôn không yêu thích con, cho dù là làm gì, chỉ cần không vừa ý mẫu phi, con sẽ bị đánh chửi trừng phạt.” Tạ Thanh Uyển vén ống tay áo lên, lộ ra dấu vết xanh xanh tím tím trên cánh tay.

Nhiều vết thương như vậy, các phi tần ở đây sau khi nhìn thấy, không ai không lộ vẻ mặt không đành lòng.

“Con vẫn tưởng là con không đủ nỗ lực mới bị mẫu thân ghét bỏ. Cho đến một lần con vô tình nghe thấy mẫu phi nói lên thân thế của mình con mới biết được, con thật sự không phải là do mẫu phi sinh ra. Mẫu phi vô sinh, vì để củng cố địa vị của bản thân mà mười năm trước, nàng sai người tìm được một nô lệ bị câm ở bên ngoài cung, làm nô lệ đó thay nàng mang thai sinh con, đợi cho người đó sinh con xong thì giết.”

“Suốt mười năm, mẫu phi dựa vào con khiến cho phụ hoàng chú ý, cho đến trước đây không lâu thì có Thụy Chiêu hoàng muội, thấy phụ hoàng thích Thụy Chiêu hoàng muội hơn, mẫu phi đã thiết kế để hại chết Liễu Quý nhân vì muốn cướp đi Thụy Chiêu hoàng muội, không tưởng tượng được cuối cùng Thụy Chiêu hoàng muội lại được giao cho Giang nương nương.”

“Trong lòng mẫu phi sinh ra oán hận, hôm qua đã bàn bạc với người khác, muốn mượn cái chết của con để hãm hại Giang nương nương.”

Nói xong lời cuối cùng, Tạ Thanh Uyển nức nở nói: “Nhưng Giang nương nương là người đối xử tốt nhất với con, Phụ hoàng từng dạy dỗ con là, làm người không thể vong ân phụ nghĩa.”

Sau khi nàng nói xong mọi chuyện, không chỉ có Hoàng đế im lặng, ngay cả ta và Hoàng Hậu cũng ngây ngẩn cả người.

Không ngờ Tạ Thanh Uyển không phải do Mai Phi sinh ra.

Giờ phút này Mai Phi cũng kinh hoảng, nói năng lộn xộn: “Không… Không phải đâu bệ hạ, thần thiếp không có, Thanh Uyển chỉ là một đứa trẻ, nhất định…nhất định là có người dạy nàng nói dối…”

Hoàng đế nhắm mắt lại, chờ một lúc lâu sau mới mở miệng nói: “Truyền Đại lý tự thiếu khanh, tra kỹ án tử của Liễu quý nhân!”

Hắn dừng lại một chút, liếc mắt Mai Phi một cái: “Độc phụ Mai Phi, biếm làm thứ dân, ban tự sát.”

Rất nhanh đã có thái giám tới kéo Mai Phi đi.

“Bệ hạ! Bệ hạ! Thần thiếp biết sai rồi!” Mai phi quỳ gối trước mặt hoàng đế, nắm lấy góc áo của hắn không ngừng dập đầu: “Thần thiếp thật sự biết sai rồi, cầu xin bệ hạ tha mạng!”

Thấy Hoàng đế thờ ơ, Mai Phi lại nhìn về phía Ngu Quý Phi: “Quý Phi nương nương cứu ta! Lúc trước chính là ngươi nói muốn hãm hại Giang tần! Ngươi không thể ngồi nhìn mặc kệ ta được!”

Ngu Quý Phi bị nhắc tên thì có hoảng loạn trong chốc lát, nhưng rất nhanh đã trấn định lại, tàn nhẫn nói: “Ngươi làm việc ác nhiều như thế rồi, thế mà vẫn còn muốn cắn ta!”

Nói xong, lại nói với thái giám: “Còn không dẫn tội phụ này đi!”

Thấy Ngu Quý Phi chối sạch sẽ, Mai Phi hận không thể ăn thịt nàng, lúc bị thái giám kéo đi còn nhịn không được mà gào lên: “Được lắm Ngu Âm, hôm nay ngươi qua cầu rút ván, sau này kết cục của ngươi còn thảm hơn cả ta! Ta có thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua ngươi đâu!”

 

Chân tướng rõ ràng, tôi mặc quần áo ướt quỳ gối cả một buổi chiều cuối cùng không chịu đựng nổi nữa, mắt tối sầm rồi hôn mê bất tỉnh.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo