Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
12
Đến khi tôi tỉnh lại đã là ba ngày sau.
Vụ án của Liễu quý nhân đã điều tra rõ ràng, đúng là bị Mai Phi làm hại.
Lời nói của trưởng công chúa đều là sự thật, cả gia tộc của Mai Phi phạm tội khi quân, bị hoàng đế tru di cửu tộc.
Có lẽ là vì cảm thấy áy náy, Hoàng đế tấn chức cho tôi làm phi, ban phong hào Hiền, đồng thời cũng ban thưởng rất nhiều vàng bạc châu báu.
Vì thế, Lâm Nguyệt Cung của tôi lại trở nên náo nhiệt hơn.
Các phi tử tới đây có ai không phải là để lấy lòng tôi. Cũng may A Dung có nhãn lực, ngăn tất cả bọn họ từ ngoài cửa.
Trong lúc dưỡng bệnh, Tạ Thừa Ý và Tạ Thừa Càn ngày nào cũng đi theo bên cạnh tôi.
Hoàng Hậu nói, trong ba ngày tôi hôn mê kia, khiến cho cả hai bọn họ sợ hãi, cơm cũng không muốn ăn, chỉ ở bên cạnh trông nom chăm sóc tôi.
Sau Tết Nguyên Tiêu, tôi khỏi hẳn, thì nghe được hiện giờ Tạ Thanh Uyển phải ở một mình, tôi chủ động đi tìm Hoàng đế, cầu xin hắn ban Tạ Thanh Uyển cho tôi nuôi.
Hoàng đế kinh ngạc một chút: “Ngươi không ghi hận với nàng sao?”
Tôi cười, chỉ trả lời: “Công chúa vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi mà!”
Ngày mà Tạ Thanh Uyển dọn đến cung của tôi, hốc mắt đỏ hồng, tôi mở tay ra ôm ấp nàng: “Chúc mừng con đã thoát khỏi bể khổ.”
Nàng đột nhiên ôm lấy tôi, lên tiếng khóc lớn: “Con xin lỗi, rất xin lỗi.”
Tôi vỗ vỗ phía sau lưng nàng: “Cái gì con cũng không làm sai, không cần phải xin lỗi.”
Xét đến cùng, nàng chỉ là một đứa nhỏ mười tuổi.
Cho dù Mai Phi đã làm gì, đều không đến lượt nàng phải chịu tội.
Sau khi Tạ Thanh Uyển đến sống ở Lâm Nguyệt Cung, tôi bắt đầu sống có trách nhiệm với bốn người.
Cơ thể của Hoàng Hậu ngày càng không tốt, Tạ Thừa Càn ở luôn tại cung của tôi.
Cái giường vốn không lớn của tôi, mỗi đêm lại có ba đứa trẻ chen chúc.
Kể xong Tây Du Ký thì đến Thủy Hử, xong Thủy Hử thì kể đến Tam Quốc.
Đêm nào cũng kể đến khi miệng khô lưỡi khô, mấy đứa trẻ con mới có thể đi ngủ.
Đôi khi ta còn cảm thấy may mắn là Thụy Chiêu còn nhỏ, có bà vú giúp đỡ chăm sóc.
Nếu không, quả thực không biết phải làm sao.
Sau khi trở thành Hiền Phi, Hoàng Hậu càng yên tâm mà giao một số sự vụ trong cung cho tôi.
Trước đây Mai thị trước mặt Hoàng Đế cắn Ngu Quý Phi, tuy Ngu Quý Phi tự mình gạt sạch sẽ, nhưng vẫn khiến cho Hoàng đế có lòng nghi ngờ, thu hồi lại quyền quản lý lục cung của nàng.
Nàng cũng nghỉ được một khoảng thời gian rồi.
Cho đến sinh nhật của Hoàng Hậu, trong cung xuất hiện thích khách.
13
Ngày mười hai tháng Hai là Hoa Thần Tiết, cũng là sinh nhật của Hoàng Hậu.
Khai xuân, bệnh của Hoàng Hậu có chuyển biến tốt đẹp hơn, Hoàng đế dựa vào Hoa Thần Tiết muốn làm cho nàng một bữa tiệc sinh nhật.
Hoàng Hậu vốn là muốn giao cho tôi phụ trách tiệc sinh nhật của nàng.
Không nghĩ là Hoàng đế lại đột nhiên không bình thường mà giao cho Ngu Quý Phi đã bị vắng vẻ nhiều ngày.
Tôi không rõ vì sao Hoàng đế lại làm như vậy.
Cho đến bữa tiệc sinh nhật ấy, thích khách ngụy trang thành thái giám rút kiếm nhằm về phía hoàng đế.
Như là phim quay chậm, tôi thấy các phi tần cùng tông phụ thế gia kinh hoảng thất thố, thấy cung nữ thái giám chạy trốn khắp nơi.
Tôi còn thấy…
Hoàng Hậu đứng dậy chắn trước người Hoàng Đế.
Vào khoảnh khắc Hoàng Hậu ngã xuống, tôi giống như người điên mà đẩy ra A Dung đang che trước mặt tôi chạy về phía nàng.
“Truyền thái y! Truyền thái y!” Ta vừa che lại bụng Hoàng Hậu đang không ngừng đổ máu, vừa kêu đến tê tâm liệt phế.
“Tri Ý, ta mệt mỏi quá rồi!” Hoàng Hậu dựa vào lòng tôi, suy yếu mà mở miệng: “Về sau Thừa Càn nhờ ngươi!”
“Đừng!” Nước mắt của tôi không nhịn được mà cứ thế tuôn trào: “Ta sẽ không quan tâm đến Tạ Thừa Càn, người không được ngủ, con của người người tự mình quản.”
Nàng cười cười: “Ngươi là miệng cứng tim mềm.”
Tôi khóc lóc thảm thiết cầu xin nàng: “Chỉ cần kiên trì một chút thôi, cầu xin người, thái y sắp đến rồi!”
Nàng không trả lời tôi, mà nhìn về phía Hoàng Đế bên cạnh: “Hoàng Thượng!”
Hoàng Đế từ nãy giờ vẫn còn đang ngây ngẩn lúc này mới lấy lại tinh thần, âm thanh run rẩy: “Ta… Ta đây!”
“Ta không hận chàng!” Hoàng Hậu nói.
“Ta biết chàng là vì lấy tiệc sinh nhật của ta để thử gia tộc Ngu thị, nhưng ta không oán hận chàng, còn cầu xin chàng xem xét cả ba người đàn ông của Lâm gia đều vì chàng mà chết, hãy đối xử tử tế với Hiền Phi và Thái Tử.”
Khi nghe thấy những lời này thì sắc mặt của Hoàng Đế cũng trở nên trắng bệch, môi hắn mấp máy, hơn nửa ngày mởi trả lời: “Ta… đồng ý với nàng!”
Sau khi nghe hắn trả lời, Hoàng Hậu nương nương cười rồi nhắm mắt, nằm trong lòng ngực của tôi không còn tiếng động nữa.
Hoàng Đế còn muốn chạm vào gương mặt của nàng, bị tôi hung hăng tát một cái.
Tôi quát hắn: “Rõ ràng bệnh của Hoàng Hậu đã có chuyển biến tốt đẹp, vì cái gì, vì cái gì ngài đối xử với nàng như thế!”
“Hôm nay là sinh nhật của nàng đó!”