Tôi mở nhà trẻ ở Hoàng Cung - Chương 9

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Tôi khóc muốn hỏng mất: “Ngài không có tim hay sao? Tính kế giết chết phụ huynh của nàng, vì sao còn không buông tha cho nàng? Nàng là vợ của ngài đó!”

Rõ ràng hôm nay là sinh nhật của nàng.

Rõ ràng buổi sáng hôm nay nàng còn đồng ý với tôi là chờ hết bệnh rồi, chúng ta sẽ mang bốn đứa trẻ ra ngoài đi dạo.

Rõ ràng nàng là người tốt như vậy!...

14

Ngày đưa tang Hoàng Hậu, toàn bộ Ngu Thị bị chém đầu.

Nhưng Hoàng Đế để lại một mạng của Ngu Thị, chỉ nhốt nàng vào lãnh cung.

Tôi tiến đến hỏi vì sao làm thế thì Hoàng Đế chỉ trả lời ta một câu: “Không liên quan đến ngươi!”

Lúc này tôi còn không biết hắn ấp ủ kế hoạch báo thù đáng sợ thế nào.

Sau khi mắng hắn một trận, tôi tức giận mà trở về Lâm Nguyệt Cung của mình.

Từ nay về sau, chỉ cần chạm mặt với Hoàng đế, tôi đều chỉ vào múi hắn mà mắng.

Đồ lòng lang dạ sói, không bằng chó lợn.

Hoàng Đế cũng không hé răng, mặc kệ tôi mắng.

Mắng xong thì ban thưởng cho tôi một đống đồ vật, sau đó mai danh ẩn tích.

Sau đó cứ một hai tháng lại tới để nghe tôi mắng.

Quanh đi quẩn lại.

Khi Thụy Chiêu một tuổi, Hoàng Đến phong tôi làm Hoàng Quý Phi, ném phượng ấn cho tôi.

Kể từ đó cũng không tuyển tú nữ nữa.

Khi Thụy Chiêu được hai tuổi, Tạ Thừa Ý năm tuổi, có thể đến thư phòng đọc sách.

Cho đến lúc này, mỗi ngày tôi không chỉ phải ứng phó với Thụy Chiêu đang bi bô tập nói, mỗi ngày hỏi mười vạn câu hỏi vì sao, còn phải giám sát việc học của ba đứa trẻ.

Lại là tiết thanh minh của một năm, tôi mang theo bốn đứa nhỏ đi hoàng lăng tế bái Hoàng Hậu.

Một thân ảnh sợ hãi rụt rè khiến cho tôi chú ý.

Tôi hỏi ma ma trông mộ: “Đó là ai?”

Ma ma do dự một chút mới trả lời: “Là đại hoàng tử điện hạ.”

Đại hoàng tử Tạ Thừa Trạch là con của Ngu thị đang ở lãnh cung.

Tôi nhíu nhíu mày: “Vì sao hắn lại ở đây?”

“Hai năm trước, sau khi Ngu thị bị biếm lãnh cung, Đại hoàng tử đã bị người ta đánh ngất ném tới đây, bọn nô tì không biết có phải ý của hoàng thượng hay không, cho nên vẫn luôn không dám quan tâm!”

Tính toán số tuổi, Tạ Thừa Trạch hiện giờ khoảng mười tuổi.

Nhưng mà thân hình kia gầy yếu, còn không khỏe mạnh bằng Tạ Thừa Ý mới năm tuổi.

Ngu thị hại chết Hoàng Hậu, tôi vốn không muốn quan tâm đến việc này.

Nhưng trước khi đi, Tạ Thừa Càn đột nhiên nói với tôi: “Giang nương ngương, chúng ta có thể mang hoàng huynh hồi cung không? Ở đây hoàng huynh ăn cũng không đủ no.”

Tôi sửng sốt một chút: “Nhưng mẫu thân của hắn hại chết mẫu hậu của con, con không hận hắn hay sao?”

Về chuyện của Hoàng Hậu, tôi chưa từng giấu giếm Tạ Thừa Càn.

Tạ Thừa Càn nghiêm túc trả lời: “Giang nương nương không phải đã từng nói, tội bất cập phụ mẫu, họa bất cập gia nhân (1), trước kia đại hoàng huynh đối với con rất tốt, cũng không phải là huynh ấy hại chết mẫu hậu, chúng ta không nên hận huynh ấy làm gì, hơn nữa, Mai Phi nương nương không phải cũng có ân oán với ngài hay sao, nhưng ngài vẫn tiếp nhận hoàng tỷ.”

(“Tội bất cập phụ mẫu, họa bất cập gia nhân” xuất phát từ một thành ngữ của Trung Quốc “Họa bất cập gia nhân” là tục ngữ dân gian, có nghĩa là dù một người có phạm tội, gây phiền phức thì cũng chỉ phải chịu trách nhiệm một mình, cha mẹ, vợ con không bị liên lụy. Câu này nhấn mạnh trách nhiệm cá nhân và tính độc lập cá nhân, nhấn mạnh cá nhân phải tự chịu hậu quả do hành động của mình gây ra và không được truyền lại cho người khác, đặc biệt là các thành viên trong gia đình. Câu này còn thể hiện thái độ tôn trọng quyền và nhân phẩm cá nhân, khuyến khích con người giữ tinh thần tự lập, đồng thời nhắc nhở mọi người chú ý giữ gìn sự hòa thuận trong gia đình và nhân phẩm của các thành viên trong gia đình. Trong cuộc sống hàng ngày, chúng ta nên tuân theo tinh thần của câu này, tôn trọng quyền độc lập và quyền lợi của mọi người, tự chịu trách nhiệm và không đổ trách nhiệm cho người nhà hoặc người khác.) (Theo baidu)

Tôi giật mình, đúng là như vậy, trước kia đúng là tôi đã dạy dỗ bọn họ như thế.

Tội bất cập phụ mẫu, họa bất cập gia nhân.

Cái chết của Hoàng Hậu khiến hai mắt ta bị thù hận che mờ.

Tất cả những điều này đều không liên quan đến Thừa Trạch, hắn chỉ là một đứa trẻ đáng thương bị liên lụy mà thôi.

Sau khi nghĩ ngợi thông suốt, tôi mang Tạ Thừa Trạch cùng về cung.

Sau khi hồi cung thì thông báo cho Hoàng Đế mang tính tượng trưng, tôi lại nuôi dưỡng Tạ Thừa Trạch ở Lâm Nguyệt Cung. 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo