Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
42.
Lần này, Tống Tương Tương và Lý Mạnh Nhiên cãi nhau to.
Theo lời Trương Cầm, bà lớn giọng vốn còn muốn đi tố cáo chú Trần đánh mình bị chấn động não, bắt đền tiền.
Nhưng bà ta đánh trước, kết quả kiểm tra thương tích của tôi cũng hoàn toàn có thể yêu cầu bà ta phải bồi thường tiền và tạm giam.
Ông Tống lại phái người đi áp chế, bà lớn giọng chỉ là phụ nữ nông thôn thấy thế đã sợ, kéo theo Trương Cầm tới cửa dập đầu nhận sai với Tống Tương Tương, còn tỏ vẻ phải xin lỗi tôi, nhưng ông bà Tống không cho bọn họ tới nhà.
Những điều này đều là tôi nghe được khi người khác báo cáo cho ông Tống.
43.
Ông bà Tống chăm trẻ con rất quen thuộc, ở nhà có khi lỏng lẻo có khi nghiêm khắc, kem có hạn chế, rau xanh không hạn chế, kẹo là thưởng, nước sôi để nguội uống thoải mái.
Hai người bọn họ mỗi ngày đều đọc sách, khiến cho tôi cũng không thể không đọc một ít sách báo dành cho trẻ con.
Trong một tuần này học chữ, so với lúc trước khi tôi mới một tuổi là rất nhiều.
May mà tôi có thể tự nhiên mà nói ngày càng sõi, dùng càng nhiều từ ngữ câu văn hơn.
Bà Tống liên tục khen tôi là thần đồng, còn nói muốn cho tôi đi học từ sớm, không cần đi nhà trẻ nữa.
Tôi sợ tới mức vội vàng khiêm tốn trở lại, nếu hai tuổi đã bắt đầu đi học chịu khổ thì thật sự quá thảm.
44.
Một tuần sau, Tống Tương Tương ngoan ngoãn dẫn Lý Mạnh Nhiên cùng một đống quà tới đón tôi về.
Có mỹ phẩm dưỡng da tặng cho bà Tống, có đồ cổ và trà tặng cho ông Tống, còn có búp bê cho tôi. Thậm chí, cô ấy còn mang cả bùa bình an nữa, nghe nói là do cha mẹ chồng của Tương Cầm quỳ một ngày một đêm mới cầu được.
Ông Tống nhìn thấy lá bùa kia thì sắc mặt trầm xuống, bà Tống lại càng lo lắng sốt ruột mà kéo Tống Tương Tương vào nhà.
“Tương nhi, con cũng biết là anh con kể từ khi mười tám tuổi đã bị cha mẹ ném vào Tống Thị rèn luyện rồi phải không?”
Tống Tương Tương gật đầu, “Anh con mười tám tuổi đã bắt đầu làm việc kiếm tiền sinh hoạt từ vị trí thấp nhất ở Tống Thị.”
“Cha mẹ vẫn luôn yêu thương con, không thể nuôi thả con giống như với anh con được, ngược lại yêu chiều con hết mức. Cho đến khi con tốt nghiệp đại học cha mẹ mới biết được Trương gia đã sớm nhận nhau với con. Khi đó, cha mẹ mới quyết định để con tự do lựa chọn, là tiếp tục ở Tống gia hay, về Trương gia, hay là đi qua đi lại hai bên đều được.”
Giọng của Tống phụ trầm xuống, nghe được lời này, sắc mặt của Tống Tương Tương cũng trở nên bất an.
45.
“Cha mẹ biết tình cảm của máu mủ, nên vẫn luôn không can thiệp vào lựa chọn của con. Nhưng dù sao thì điều kiện của Tống gia cũng tốt hơn một chút, cha mẹ vẫn luôn muốn cho con một cuộc sống tốt đẹp hơn, cho nên mới cực lực thúc đẩy con kết hôn với Mạnh Nhiên, để các con có thể sống dựa vào nhau, thành lập một gia đình nhỏ. Hiện giờ có Nhiễm Nhiễm rồi, còn làm việc cần phải suy nghĩ đến gia đình, càng phải suy nghĩ cho Nhiễm Nhiễm, con có hiểu không? Nếu tương lai con muốn quay trở lại Trương gia, cha mẹ cũng không ngăn cản con.”
Tống Tương Tương lớn lên trong sự yêu chiều của cha mẹ, nào đã từng thấy cha mình uy nghiêm như thế bao giờ đâu.
Đôi mắt đỏ lên một chút, nhưng lại không dám khóc lên thành tiếng, cúi đầu lau đi nước mắt đang chảy ra, “Con không có…”
Bà Tống rõ ràng là đau lòng, nắm lấy bả vai của Tống Tương Tương, “Cha con là đang tức giận vì con với Mạnh Nhiên cãi nhau mà hành động thiếu suy nghĩ. Mẹ biết là sau khi con tốt nghiệp đã vội vàng giao công ty cho Tiểu Dã, bỏ qua con. Bố mẹ đã bàn bạc rồi, mua hai căn biệt thự gần đây cho con và anh con, sau này chúng ta vẫn ở cùng một chỗ, được không?”
46.
“Dạo này sự nghiệp của Mạnh Nhiên đang trên đà tăng trưởng, không chăm sóc được người trong nhà, Nhiễm Nhiễm lại cần phải được chăm sóc và giáo dục, ở gần chỗ bố mẹ sẽ cho hai vợ chồng các con có không gian riêng, thứ hai cũng khiến cho hai người già chúng ta có thể gặp con và Nhiễm Nhiễm.”
Bà Tống dịu dàng lau đi nước mắt trên khuôn mặt của Tống Tương Tương, Tống Tương Tương bị phê bình một trận vẫn còn chưa kịp phản ứng lại.
Mà Lý Mạnh Nhiên lúc vừa rồi không biết phải chen lời vào lúc nào, vội vàng đứng ra từ chối, “Bố mẹ, sau này chúng con sẽ thường xuyên trở về thăm bố mẹ, nhưng mà chúng con không thể nhận biệt thự này được.”
“Biệt thự này cũng không phải cho các con,” bà Tống cười nói, “Chúng ta viết tên của Nhiễm Nhiễm cho biệt thự này, các con là cha mẹ quý nhờ con, may mắn nhờ có Nhiễm Nhiễm đó.”
Tống Tương Tương còn chảy nước mắt cũng bị trêu mà cười lên một tiếng.
“Nhiễm Nhiễm, con có muốn ở bên cạnh nhà của ông bà ngoại không?”
Bà Tống đột nhiên hỏi tôi.
Tôi gật đầu liên tục., “Muốn!”
Cứ như thế, tôi, Lý Mộng Nhiễm, mới một tuổi mười tháng, đã nhận được một căn biệt thự.
Hoá ra căn nhà mua là để tôi dùng khi đi học, ở bên cạnh có một trường học rất tốt.
Hiện giờ thì hay rồi, bên cạnh khu biệt thự chính là trường học quý tộc.