Tôi xuyên thành con gái của nữ phụ độc ác - Chương 10

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

38.

Bé trai kia béo tròn, một khuôn mặt to béo thò tới nhìn tôi, “Nhiễm Nhiễm, em xinh đẹp quá!”

“Nhiễm Nhiễm, đây là anh họ của con, tên là Trương Thiên Bảo.”

Tôi chào một tiếng có lệ.

Không ngờ Trương Thiên Bảo lại ôm lấy mặt của tôi, ngó trái ngó phải, còn muốn hôn lên.

Đồ khốn này, tôi dùng sức lực toàn thây đẩy Trương Thiên Bảo ra.

Tuy nó béo, nhưng không khoẻ chút nào, ngồi phịch xuống đất, đầu đập vào một chiếc ghế.

Bà lớn giọng vốn đang nói chuyện phiếm hét lên một tiếng: “Con bé này sao lại thế? Sao lại đẩy người khác? Hả? Ngã rồi có sao không?”

Bà lớn giọng vừa nâng Trương Thiên Bảo dậy, vừa chỉ tay vào tôi mắng ầm ĩ.

Trương Cầm vội vàng chạy tới lôi tôi lên, “Nói xin lỗi anh mau.”

“Cháu không xin lỗi.” Tôi đứng thẳng người, “Là nó muốn vô lễ với cháu!”

“Đồ đê tiện này, hôn mày một cái thì có làm sao! Hả? Mày thật sự cho rằng mày là thiên kim tiểu thư hả? Máu chảy trong người mẹ mày cũng giống với máu của chúng ta!”

Bà lớn giọng càng mắng càng khó nghe, thấy dáng vẻ không quan tâm của tôi, bà ta lại càng tức, dám giơ tay lên.

39.

“Chát!”

Cho dù tôi cũng nghiêng đầu theo bản năng, vẫn bị tát một cái, móng tay của bà lớn giọng còn cào lên mặt tôi, đau quá!

Tôi ngây ra một lúc, nhanh chóng đặt tay phải lên sàn nhà, đầu vểnh lên trên, nhắm mắt lại, giả vờ bất tỉnh.

Bên tai ngay lập tức vang lên tiếng thét chói tai của Tống Tương Tương “Bảo Bảo!”

Cô ấy tông cửa xông ra, ôm tôi đang giả vờ bất tỉnh vào ngực, không biết là gọi điện thoại cho ai.

Bên tai tôi truyền đến giọng tranh luận hùng hổ của cô ấy cùng với bà lớn giọng, nhưng mà tiếng của bà lớn giọng hoàn toàn áp chế cô ấy, ngữ khí còn vô cùng hung hăng.

Khi cô ấy thiếu chút nữa bại trận, bên ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân vội vàng và mạnh mẽ.

“Tiểu thư!” Là chú Trần, “Tiểu thư nhỏ làm sao thế?”

Tống Tương Tương rút một bàn tay ra, cảm giác là chỉ về phía bà lớn giọng, cô ấy ấm ức vô cùng mà nói, “Bà ta đánh Bảo Bảo! Đánh Bảo Bảo hôn mê rồi!”

Tôi lặng lẽ mở mắt ti hí, chỉ thấy chú Trần giơ tay phải lên thật cao, tát đánh chát một tiếng lên mặt bà lớn giọng.

Một nửa mặt này của bà lớn giọng đỏ bừng trong nháy mắt, người đã bị đánh đến nỗi bước đi lảo đảo, lui đến ven tường mới dừng lại được.

Bà ta che mặt hùng hùng hổ hổ muốn đánh lại, chú Trần lại đánh một cái nữa vào mặt bên kia của bà lớn giọng.

Sướng quá! Thật quá sướng!

40.

Tống Tương Tương ôm tôi đi về phía xe đang đỗ, chú Trần đi theo ngay phía sau chúng tôi.

Bà lớn giọng hùng hùng hổ hổ mà đuổi theo, đòi một lời giải thích, Trương Cầm cũng chạy chậm theo, không ngừng nói mang tôi tới phòng khám trong thôn để đi kiểm tra trước.

Chuyện lớn như vậy khiến cho vô số dân ở đâu chỉ chỉ trỏ trỏ, nhưng bước chân của chú Trần không loạn chút nào, ông ấy mở cửa xe sau ra, để Tống Tương Tương lên xe.

Tống Tương Tương bị Trương Cầm giữ chặt lấy, “Tương Tương, vì sao con cứ thế đã đi rồi? Ông bà nội con còn chưa gặp đâu! Bọn họ đã đi xin quẻ bái phật cho con rồi, buổi chiều sẽ trở lại.

Chú Trần đẩy tay của bà ta ra, nhường một chỗ để Tống Tương Tương có thể ngồi vào trong xe.

Tống Tương Tương bị ta làm cho sợ đến mức từ đó đến giờ vẫn luôn khóc, làm sao có thể lo lắng cái gì mà quẻ xăm, cái gì mà ông nội bà nội chứ. Sau khi ngồi vào ghế sau, chờ chú Trần sắp xếp xong chỗ ngồi rồi tôi mới có thể nhẹ nhàng thở ra.

Một đêm không ngủ ngon, cùng với việc rời đi cái nơi ầm ĩ ồn ào khiến tôi không khoẻ kia, cảm giác an toàn thoải mái tại ghế xe sau khiến cho tôi ngủ say sau một lát.

41.

Chờ đến khi tôi tỉnh lại, tôi đã ở bệnh viện rồi.

“Bảo Bảo tỉnh rồi!” Tống Tương Tương khóc nức nở kêu lên.

Người xung quanh đều xông tới, có ông Tống, bà Tống, còn có cả Lý Mạnh Nhiên.

Trên mặt bọn họ vừa sốt ruột vừa lo lắng, bác sĩ bảo bọn họ đừng làm tôi sợ, lại dùng ống nghe mà nghe tiếng tim đập của tôi.

“Không sao đâu, chỉ là sợ hãi và gần đây ăn ngủ không tốt thôi.”

Còn không phải là đúng như thế hay sao.

Nhưng mà về nhà là tốt rồi, tôi phát ra giọng nói ngọt ngào, gọi từng người đang đứng đây tới chỗ tôi.

Bà Tống ôm chặt lấy tôi, đau lòng mà hôn hôn lên mặt bị móng tay cào vào.

Sau đó, lại nói với Lý Mạnh Nhiên và Tống Tương Tương đứng ở bên kia giường: “Mấy ngày tới Nhiễm Nhiễm về ở chỗ mẹ thôi, các con xử lý xong chuyện của mình rồi hãy đón con bé về.”

Nói xong, lại quay đầu lại ôn nhu hỏi: “Về ở với bà ngoại vài ngày có được không Bảo Bảo?”

Tôi làm lơ với ánh mắt đáng thương vô cùng của Tống Tương Tương, ngoan ngoãn mà gật đầu liên tục. 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo