Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tôi nhìn khuôn mặt giống y hệt Trương Cầm, quả thực không muốn ăn gì nữa, “Cái gì mà hỗ trợ lẫn nhau? Không phải là chỉ có tôi giúp đỡ một phía thôi à? Nhà mấy người có thể giúp được cái gì cho tôi? Một người đàn ông sức dài vai rộng không phải là muốn chiếm chút lợi ích trong nhà em gái cùng trường khoá dưới đó chứ?”
Nghe đến đây, sắc mặt của bà lớn giọng cũng khó coi, chỉ vào mặt tôi, mày mày mày cả nửa ngày, cuối cùng mới phun ra một câu, “Khi còn nhỏ nhìn ngoan ngoãn thế, sau khi lớn lên sao lại xảo quyệt như vậy!”
Tống Tương Tương không mềm yếu như mười mấy năm trước, cô ấy đứng thẳng lên, cầm lấy ngón tay không lễ phép của bà lớn giọng, giọng nói kiên định hữu lực, “Nhiễm Nhiễm nhà chúng tôi chưa từng đính hôn với nhà các người.”
“Ai da! Cô xem hai đứa nhỏ có duyên phận như vậy, hay là để bọn họ tiếp xúc một chút được không.” Bà lớn giọng cười với Tống Tương Tương lấy lòng.
“Hôn sự của Nhiễm Nhiễm nhà chúng tôi đã xác định rồi, là con trai lớn của anh trai tôi, môn đăng hộ đối, vì sao phải tiếp xúc với nhà các người?”
Bà Lớn giọng vẫn còn ấn tượng mềm mại yếu đuối của Tống Tương Tương trước kia, bị mắng đến nỗi đỏ bừng cả mặt, nhưng lại không dám la lối khóc lóc vì sợ mất mặt con trai.
Nhưng thật ra, Trương Thiên Bảo lại chanh chua mà hỏi tôi, “Thật vậy không Nhiễm Nhiễm?”
Tôi nhịn không được, trợn mắt lên nói, “Liên quan quái gì tới ngươi?”
04.
Vừa dứt lời, từ bên ngoài phòng tạm giam có tiếng bước chân càng ngày càng gần.
“Nhiễm Nhiễm! Dì Tương Tương, hai người không sao chứ?”
Nghe thấy giọng nói này, đầu của tôi cũng to lên, là con trai của nam nữ chủ Tống Dã và Trịnh Tiêu Khởi, Tống Liên Kỳ.
Kém tôi một tuổi, kể từ lúc mới sinh, Trịnh Tiêu Khởi đã không ngừng tác hợp cho hắn với tôi, khiến cho từ nhỏ Tống Liên Kỳ đã dính lấy tôi rồi. Rõ ràng là nhỏ hơn tôi, nhưng kể từ lúc bắt đầu đi học đã bắt đầu chăm sóc tôi rồi. Sau khi Tống Tương Tương cùng với Trịnh Tiêu Khởi có quan hệ thân mật giống như bạn thân, thì cô ấy cũng gán ghép chúng tôi.
Vì thế, tôi với Tống Liên Kỳ vẫn luôn là một đôi được tất cả mọi người, bao gồm Tống Liên Kỳ, công nhận là sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn, ngoại trừ tôi ra.
Tống Tương Tương lắc đầu: “Dì không sao, chỉ là Nhiễm Nhiễm tức điên lên rồi.”
Tống Liên Kỳ vừa nghe thấy lời này, vội vàng đi lên nắm lấy tay tôi, nhỏ giọng hỏi tôi.
“Chị, chị không sao chứ?”
Một tiếng chị này là tôi bắt hắn phải gọi…
Hiện tại sao lại vừa mềm mại vừa kỳ lạ thế nhỉ…?
Đôi mắt của Trương Thiên Bảo giống như là có độc, nhìn chằm chằm về phía đôi tay của chúng tôi, tôi cũng không bỏ tay của Tống Liên Kỳ ra, cười với Trương Thiên Bảo, “Thấy không? Ngươi xứng không?”
Cuối cùng, hắn nhịn không được, muốn đi lên kéo chúng tôi ra.
“Sao các ngươi lại đánh người như thế?” Tống Tương Tương bỗng nhiên kêu lên một câu.
Cảnh sát ở phòng tạm giam vừa nghe thấy tiếng, nhìn động tác của Trương Thiên Bảo, lạnh giọng kêu lên một câu, “Động tay chân sẽ tạm giam!”
Trương Thiên Bảo cắn răng, lại bị bà lớn giọng kéo lại.
Lúc này, xe của Lý Mạnh Nhiên cũng chạy tới cửa, bấm hai tiếng tít tít, Tống Tương Tương nhấc váy chạy về phía ghế phụ.
Tôi cùng với Tống Liên Kỳ đi theo phía sau, hắn không chịu buông tay tôi ra, tay còn lại vừa muốn mở cửa vừa muốn học theo dáng vẻ của bố hắn, đỡ trên nóc xe, vô cùng bận rộn.
Tống Tương Tương không biết lại đang nhắn tin cho ai, tiếng bàn phím bấm tít tít.
05
Xe đi thẳng tới nhà họ Tống, ông bà Tống đã sớm làm xong bữa tối rồi.
Khi chúng tôi bước vào cửa, Tống dã cùng với Trịnh Tiêu Khởi cũng ở đó. Khi trịnh Tiêu Khởi nhìn thấy tôi thì vui vẻ lôi kéo tôi, “Nhiễm Nhiễm, dì và mẹ con đã bàn bạc với nhau rồi, lễ đính hôn sẽ tổ chức ở khách sạn JM được không?”
Tống Liên Kỳ lo lắng hồi hộp mà nắm lấy cái tay còn lại của tôi, thật sự là, lo lắng cái gì cứ, tôi có bảo là không đồng ý đâu.
Lúc này, bà Tống cũng chen tới đây, “Khách sạn JM rất tốt, để bà sẽ bảo ông ngoại con đi đặt chỗ, Nhiễm Nhiễm có thích ngày ngào không?”
Tất cả mọi người trong phòng đều chờ câu trả lời của tôi.
Tôi quay đầu lại, rõ ràng nhìn thấy đôi mắt của Tống Liên Kỳ còn quên cả chớp, giống mọi người cũng nhìn tôi.
Ồ, hình như trong nguyên tác không có nói con trai của nam chủ sẽ yêu ai, mấy năm nay tôi cũng càng ngày càng chấp nhận sự thật là mình xuyên thư, mà Tống Liên Kỳ thật sự… tốt đến nỗi, tôi không nhịn được mà động lòng rồi.
Tôi gật đầu, “Con nghe lời bà ngoại.”
Mọi người đều trở nên vui vẻ, tôi rõ ràng nghe thấy Tống Tương Tương nhỏ giọng kêu lên một tiếng “Yes!”
Mấy người lớn đang bàn bạc sẽ đưa lễ vật đính hôn cho chúng tôi là gì, tôi cúi đầu nghĩ tới tài sản trên danh nghĩa của tôi, không chỉ có biệt thự, mấy năm nay các nhà ở hay cửa hàng đều viết tên của tôi, thậm chí cổ phiếu mà Tống thị chia cho Tống Tương Tương cũng viết tên tôi.
Dường như là không có gì không phải là của tôi.
Trịnh Tiêu Khởi bỗng nhiên nói, “Hay là để gả tiểu Kỳ cho Nhiễm Nhiễm đi!”
Mọi người cười ầm ĩ, lúc này Tống Dã đã sửa sang lại một phần tài sản muốn cho Tống Liên Kỳ.
Hai người chúng tôi còn chưa đính hôn đâu, đã sớm chiếm lấy một phần lớn tài sản khổng lồ của Tống gia rồi.
Bọn họ nói từ chuyện đính hôn đến chuyện kết hôn, lại nói sau này phải sinh ra hai đứa nhỏ, một đứa theo họ Lý, một đứa theo họ Tống.
Lời này là Tống Tương Tương nói.
Mọi người sửng sốt vài giây, lại bật cười.
(Hết)