Tôi xuyên thành con gái của nữ phụ độc ác - Chương 7

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

25.

Trần Thúc đã làm lái xe cho ông Tống ba mươi mấy năm, cũng nhìn Tống Tương Tương từ nhỏ lớn lên.

Ông ấy vừa kính cẩn lại hiền từ, cầm hành lý cho Tống Tương Tương, khi lái xe còn bật nhạc mà cô ấy thích.

Trương Cầm cũng ở trên xe, vừa vui vẻ rạo rực nói về những hoạt động trong thôn với cô ấy, lại vừa giới thiệu người thân thích trong nhà.

“Lần này, chị cả và chị hai của con cũng cố ý từ nhà chồng chạy tới. Lúc ấy, khi sinh ra con thì chúng nó còn nhìn thấy con rồi đó! Mấy năm nay vẫn luôn nhớ đến con. Còn có cả ông bà nội, cố ý dọn dẹp cho con một phòng ở, đảm bảo khiến cho hai mẹ con nhà con ngủ thoải mái.” 

Nói xong, bà ta còn khó chịu vì tiếng nhạc trong xe quá lớn, không lễ phép nói: “Lái xe, giảm âm thanh một chút!”

Chú Trần không thèm để ý tới bà ấy.

Thật ra Tống Tương Tương lại nói một câu, “Mẹ, còn phải ngồi xe ba giờ nữa, con và Bảo Bảo ngủ một giấc đã.”

Vì cô ấy không bênh vực Trương Cầm, nên bà ta có vẻ bất mãn, vừa định nói gì đó, chú Trần nhìn thấy Tống Tương Tương đang nhắm mắt ngủ, điều chỉnh âm lượng nhỏ lại.

Trương Cầm giống như người thắng, hừ lạnh một tiếng. 

26.

Trương Gia Tôn ở một thôn nhỏ trong cùng một thành phố, ba giờ đi xe, tôi ngủ mê mệt.

Vừa xuống xe đã bị doạ bởi vì hoàn cảnh xung quanh. Nơi này không giống như một sơn thôn bình thường, mà giống với một thôn làng vùng sâu vùng xa thời cổ đại.

Ở trong thời đại mà nhà ai cũng là nhà gạch kiểu mới, bọn họ vẫn ở nhà ngói. Đường bê tông chỉ làm đến cổng làng, chỉ đủ một chiếc xe đi qua.

Nếu lần này không có lái xe tới, chỉ sợ ngay cả xe buýt cũng không có một chiếc.

Tống tương Tương thật sự sợ hãi, sau khi Trương Cầm xuống xe thì ném bỏ toàn bộ sáng vẻ lấy lòng, nháy mắt trở nên tự tại, thành người làm chủ, “Tương Tương mau tới đây, mọi người đều chờ lâu rồi!”

Bà ta lôi kéo tay của Tống Tương Tương đi về phía nhà cũ. Khi vừa vào cửa, quả nhiên là trong nhà ngồi đầy người.

Nhìn thấy Tống Tương Tương đi vào, đám người ầm ĩ yên lặng được vài giây, sau đó lại chỉ vào người chúng tôi, thảo luận ầm ĩ.

Tống Tương Tương ôm lấy tôi, lại bị Tương Cầm lôi kéo đi chào hỏi người khác.

Cái gì mà chú ruột, chú họ, cậu ruột, cậu họ… Dù sao thì tôi cũng không nhớ được, mà tôi nhìn Tống Tương Tương cũng đang choáng váng. 

27.

Cơm trưa, trong phòng ngoài phòng bày tổng cộng sáu cái bàn.

Tống Tương Tương, Trương Cầm và con gái lớn, con gái thứ hai của Trương gia cùng ngồi ở bàn gỗ bên ngoài phòng.

Hiện tại thời tiết là tháng sáu, ánh mặt trời giữa trưa phơi trên sàn nhà khiến cho nhiệt độ rất cao.

Hai người chúng tôi đầy đầu đều là mồ hôi, Trương Cầm còn vui vẻ nói với Tống Tương Tương: “Lần này chúng ta đều là nhờ có con đó, nếu không trong thôn của chúng ta, nữ nhân đều phải ăn sau.”

Tống Tương Tương không cảm thấy cảm động chút nào, ngược lại thốt lên một tiếng kinh ngạc, “Hả… Thật không?”

Con gái lớn của Trương gia là Trương Phán Đệ gật đầu, cũng có chung vinh dự nói: “Đúng vậy, Tương Tương đã lớn như vậy rồi, khi em mới sinh ra chỉ lớn bằng bàn tay thôi!”

Tống Tương Tương bị hấp dẫn bởi cách chị ta so sánh, “Em sinh ra ở đâu thế?”

“Ở trong nhà bác sĩ Vương ở thôn mình! Khi em sinh ra khóc rất to, mẹ chúng ta còn nói là phải đặt tên cho em là Khốc Đệ đấy.”

Người con gái thứ hai của Trương gia là Chiêu Đệ nói xong, người trên bàn đều ôm bụng cười ầm ĩ.

Tống Tương Tương ngây ngẩn cả người, cô ấy không biết bọn họ đang cười cái gì.

28.

Sau khi ăn xong, Chiêu Đệ và Phán Đệ mang tôi và Tống Tương Tương ra ngoài đi dạo.

Chiêu Đệ và Phán Đệ là những người phụ nữ vừa chất phác lại vừa nghe lời, rõ ràng đều chỉ lớn hơn Tống Tương Tương không đến năm tuổi, nhưng vừa nhìn lại không giống như là chị em cùng niên đại.

Tống Tương Tương so với bọn họ, không chỉ có khuôn mặt mịn màng được chăm sóc cẩn thận, còn có cảm giác thiếu nữ ngây thơ vô tri. Mà bọn họ giống như bị thời gian và thế sự mài mòn giống như đã trải qua một kiếp luân hồi, làn da thô ráp, cử chỉ thô lỗ, ánh mắt trống rỗng lại mê mang.

Nhưng hai người rất thân thiết đối với Tống Tương Tương, sợ Tống Tương Tương mệt, cũng bế tôi cho cô ấy.

Chúng tôi đi qua rất nhiều nhà cửa, hai người bọn họ rất nhiệt tình mà giới thiệu: “Đây là em gái của tôi, đây là cháu gái ruột của tôi.”

Tống Tương Tương cũng trở nên thân thiện với bọn họ hơn, không chỉ nói muốn chia sẻ với bọn họ mỹ phẩm dưỡng da mang tới, còn có ý định sau khi trở về sẽ gửi cho bọn họ một ít quần áo mà tôi không mặc đến cho con gái bằng tuổi tôi của Chiêu Đệ.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo