Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
11.
“Hệ thống thân mến.”
“Ký chủ, không phải là ngài lại muốn vay tiền đấy chứ?”
“Đúng vậy!”
Hệ thống hét lên: “Không được! Vì sao ngày nào ngài cũng nghĩ tới việc tiêu phí vượt mức quy định thế? Thói quen này tốt chút nào! Ngài không nghĩ đến việc để dành tiền làm việc lớn hay sao?”
Tôi buông tay: “Nhưng mà, chính là lúc trước, khi mi lừa ta trói buộc với mi, không chỉ có một lần cường điệu với ta là, chỉ cần theo mi, không đủ tiền không quan trọng, có thể luôn vay, chỉ cần ta vẫn luôn nhận nhiệm vụ làm nhiệm vụ là được. Vốn là lời nói của mi, ta nhớ rõ ràng rành mạch, nếu mi đổi í…”
Hệ thống đuối lý, không còn cách nào khác, chỉ có thể đồng ý với tôi: “Lần này không được triệu hoán đạn hạt nhân, lần này nam chủ chỉ là người thường, chỉ cần dùng thanh dao chặt chân hắn cũng được rồi.”
Tôi cười thần bí: “Ai bảo là ta muốn mua vũ khí? Ta muốn mua nam thần khí phách anh tuấn vô địch vũ trụ.”
Hệ thống: “...”
Tôi mở giao diện cửa hàng, nghiêm túc mà chọn lựa nam nhân.
Không ngờ nam nhân tốt còn đắt hơn cả đạn hạt nhân.
Tôi nhìn mấy người đàn ông xinh đẹp tươi sống, bọn họ ở quầy hàng hoặc là cười với tôi, hoặc là vươn tay với tôi, hoặc là kiêu găng nhíu mày với tôi, trong lòng cảm xúc dạt dào.
Thật sự muốn tất cả.
Hệ thống nhận thấy dục vọng của tôi, lần nữa hét lên: “Không được! Ta cầu xin ngươi đấy! Chỉ có thể lựa chọn một người thôI! Lúc trước điểm khen thưởng còn thiếu ngươi còn chưa trả đâu, không được phép mở hậu cung.”
Có lẽ là tôi đã thật sự khiến cho hệ thống tức giận rồi, ngay cả một tiếng ngài cũng không thèm nói.
“Thôi được rồi, vậy ta chọn người kia.”
Tôi lật một loạt danh sách hàng hoá đến tờ cuối cùng.
Ở tờ cuối cùng chọn một nam thần đang ngủ say. Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy hắn ta, tôi đã quyến định mua.
Trong khoảnh khắc giao dịch thành công, tiếng chuông cảnh báo vang lên.
Tôi nhảy dựng lên, hỏi hệ thống có chuyện gì.
Hệ thống run rẩy hỏi tôi: “Ngươi có biết ngươi vừa mua cái gì không?”
“Cái gì?”
“Khi mua ngươi có nhìn giá không?”
Tôi khó hiểu: “Vì sao ta phải xem giá cả, nợ nhiều không phải đều phải trả hay sao. Dù sao ta khẳng định là phải làm nhiệm vụ tới chết.”
Hệ thống cười lạnh nói: “Hàng hoá có giá cả đánh dấu một loạt dấu hỏi chấm mà ngươi cũng dám mua à.”
“Ngươi dám trưng bày hắn, vậy thì ta dám mua.”
Nó bị làm sao ấy nhỉ, một nam thần như thế, tôi không mua nhỡ may hết hàng thì ta phải làm sao?
Tôi xuyên qua nhiều thế giới như vậy, đây là nam thần đẹp trai nhất, khí phách nhất, có khí chất nhất mà tôi từng thấy.
Do dự một giây cũng là thiếu lễ phép đối với vẻ đẹp ấy.
Hệ thống không nói gì nữa, tôi cũng lười cãi nhau với nó, vô cùng vui vẻ mà lấy mỹ nam đang ngủ ra từ trong kho hàng, để lên trên giường của tôi.
Nhìn sợi tóc này, không có một sợi nào là không sáng lấp lánh như tơ lụa.
Nhìn khuôn mặt này, chính là ba trăm sáu mươi độ không góc chết.
Nhìn dáng người này, một chút thịt thừa cũng không có.
Nhìn cái…
Khụ khụ, xem xuống dưới nữa là không lễ phép.
12.
Kịch bản cũ của cuốn truyện trọng sinh này vốn là nữ chủ và tên khốn nạn kia cùng trọng sinh.
Sau khi trọng sinh, nữ chủ không gả cho tra nam, mà tra nam lại phát hiện ra nữ chủ tốt, bắt đầu triển khai cốt truyện theo đuổi khổ sở, kết cục là nữ chủ độc mỹ.
Nhưng vì tôi không muốn chờ kiếp sau, vẫn cứ khiến cho Tiêu Dạ Hàn phát hiện ra tôi tốt.
Hiện giờ tôi phải cho hắn biết, tôi là một nữ nhân tốt đến mức nào.
Chẳng qua, tôi không phải đối xử tốt với Tiêu Dạ Hàn, mà là đối xử tốt với một nam nhân khác.
Tôi muốn để cho hắn biết, cho dù hắn là con trai của Hoàng Đế, hắn cũng không phải là trung tâm của thế giới.
Cho nên, khi hắn còn đang xử lý chuyện của Vương phủ, một lần nữa tới cửa để theo đuổi tôi trở lại, lại phát hiện ra nhà tôi từ trong ra ngoài đều trang trí chuẩn bị việc hỉ.
Tiêu Dạ Hàn nóng nảy: “Ngươi là Vương phi của ta, sao ngươi dám gả cho nam nhân khác?”
“Phu quân” của tôi gãi đúng chỗ ngứa mà đi vào: “Phu nhân, là ai tới đó?”
“Là chồng cũ.”
“Liễu Phù Phong, làm yên lành làm Vương phi không muốn, ngươi…”
Đang nói, khoảnh khắc nhìn thấy dáng vẻ của nam thần kia, Tiêu Dạ Hàn câm miệng.
Tuy hắn là tra nam, nhưng dù sao cũng là nam chủ trong tiểu thuyết, tất nhiên là bề ngoài không hề kém.
Nhưng nếu so với nam thần mà tôi mua, thì không chỉ kém một chút.
Nam thần ôm vai tôi: “Vương gia, ngài đã viết thư bỏ vợ rồi, không cần dây dưa với thê tử của người khác nữa. Như thế là vô liêm sỉ.”
Tiêu Dạ Hàn không có cách nào phản đối.
Tôi chỉ cảm thấy ghê tởm.