Tôi xuyên thành nữ chính trong truyện trọng sinh - Chương 9

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Cho dù tôi từ chối hắn như thế nào, hắn cũng không chịu từ bỏ, ngạo mạn mà cho rằng hắn chính là trời của tôi, không có hắn thì tôi không thể sống nổi.

Nhưng mà hiện tại, chỉ xuất hiện một nam nhân rõ ràng là tốt hơn cạnh tranh với hắn, hắn đã im lặng mà rời đi, lộ ra một dáng vẻ không tự tin.

Hắn không chấp nhận sự kháng cự của một nữ nhân đối với hắn, hắn chỉ chấp nhận nam nhân khác chiến thắng hắn, coi tôi như một vật phẩm của sự chiến thắng..

Nhưng đây cũng chính là cách mà tôi có thể khiến hắn đau lòng nhất.

Tôi ngẩng đầu lên, hôn lên má nam thần một cái: “Phu quân, chàng dậy sớm còn ngủ chưa đủ, để ta đi pha trà cho chàng.”

Tiêu Dạ Hàn đỏ mắt nhìn tôi hỏi han ân cần đối với nam thần, đứng dại ra ở tại chỗ. Một lúc sau hắn mới xoay người rời đi.

Tôi hỏi hệ thống: “Điểm số báo thù của ta đủ chưa?”

Hệ thống nói đủ rồi, còn mười hai tiếng đồng hồ nữa ta sẽ thoát ly khỏi thế giới này.

Thật là tốt, vậy thì sau này tôi có thể tự do phát huy.

Rốt cuộc, quy tắc trò chơi là do Chủ Thần quy định, điểm số báo thù vẫn dựa vào phương thức tru tâm mà đạt được, không dùng cách sử dụng bạo lực bình thường.

Nhưng mà đối với người như Tiêu Dạ Hàn, nếu không bạo lực một chút, trong lòng tôi không hết giận.

13.

“Phù Phong!”

Tiêu Dạ Hàn thấy tôi đuổi theo, rất vui vẻ: “Là nàng gạt ta phải không? Thật ra nàng còn chưa tái hôn đúng không? Thật ra nàng còn yêu ta, đồng ý cho ta một cơ hội nữa phải không?”

Tôi dùng một chân đá hắn ngã xuống đất, trói chặt hắn lại. 

“Ta không yêu ngươi, ngươi không xứng.”

Những lời này thật ra tôi đã nói rất nhiều lần rồi.

Nhưng chỉ là nói thôi, thì người giống như hắn sao có thể tin tưởng được chứ?

Tôi lấy dao găm ra, cắt trên người hắn một dao: “Đây là vì phụ thân của ta.”

Sau đó, tôi cắt dao thứ hai: “Đây là vì bản thân ta.”

Chỉ có thương tổn chân thật mới có thể hắn thực sự cảm nhận được rằng, tôi không giận dỗi với hắn, lời nói của ta không nên bị coi như không, tôi tức giận, tôi hò hét đều tồn tại chân thật. 

Không thể bởi vì tôi là một nữ nhân, hắn coi tất cả những điều ta lên án thành không khí, đòi câu trả lời theo cách mà hắn muốn được.

Tiêu Dạ Hàn chảy nước mắt, giọng nói khàn khàn nói: “Phù Phong, ta đã mơ một giấc mơ, ta mơ thấy có kiếp sau, ta mơ thấy ngươi không bao giờ đồng ý gả cho ta, trong lòng ta rất đau khổ. 

Tôi hắt nước lạnh vào người hắn: “Đó chỉ là mơ thôi, ta chỉ sống kiếp này không sống kiếp sau. Kiếp này ta cũng muốn nói cho ngươi, ta không bao giờ muốn lại gả cho ngươi nữa.”

“Bởi vì ta không yêu ngươi, ngươi không xứng!

Ngoại truyện 1

Sau khi thoát ly thế giới, tôi mơ một giấc mơ.

Tôi mơ thấy tôi còn nhỏ tuổi đi du lịch với Tiêu Dạ Hàn, ở bên đường gặp một đứa trẻ ăn mày.

Lúc đó, tôi đi xuống xe ngựa.

Tôi đi đến trước mặt đứa trẻ ăn mày đó, hỏi nó: “Hiện tại trên xe ngựa có một quý công tử, nếu ngươi đi theo hắn, tương lai làm tiểu thiếp của hắn, ngươi sẽ không bao giờ làm ăn mày nữa.”

“Ngươi cũng có thể đi theo ta, ta không thể cho ngươi địa vị gì quá cao, nhưng cũng có thể khiến ngươi cơm áo vô ưu. Muốn đi theo ai ngươi có thể tự chọn.”

Nó nói: “Tiểu thư, ta đương nhiên chọn ngài rồi.”

Đúng vậy.

Nếu lúc trước cho nàng một cơ hội lựa chọn, nàng chưa chắc sẽ chọn làm thiếp. 

Ngoại truyện 2.

Sau khi nhiệm vụ hoàn thành, rất lâu hệ thống không giao nhiệm vụ mới cho tôi, dường như nó đang có tâm sự gì đó.

Nhưng khi tôi hỏi nó, nó lại không nói.

Mãi cho đến khi kéo dài đến nỗi nó không thể không giao nhiệm vụ mới cho tôi, nó mới dùng ngữ khí u oán hỏi tôi: “Ngươi có biết là nam thần ngươi mua có thân phận là Chủ Thần không?”

“Ta không biết.”

Tôi tự hỏi hai giây: “Cho nên, hiện giờ ta có được quyền khống chế của chủ thần ư?”

“Đúng”

“Vậy thì có phải là ta là vô địch vũ trụ không?”

“Đúng!”

“Vậy hệ thống nhỏ bé như mi làm sao phải thở vắn than dài?”

Hệ thống bắt đầu nức nở: “Bởi vì ngươi chỉ mua có mười năm quyền hạn sử dụng Chủ Thần, chờ thời gian hết rồi, khi hắn khôi phục tự do, hai người chúng ta đều sẽ bị mạt sát.”

Tôi mỉm cười: “Không sợ, Chủ Thần là người định chế quy tắc, ta ra lệnh cho hắn thiết lập nhiệm vụ cứu vớt thế giới có điểm cao nhất, kiếm đủ nhiều điểm khen thưởng, lại tiếp tục mua hắn, không phải là hắn sẽ vĩnh viễn do ta sử dụng hay sao?”

“Ngài làm như vậy, thật sự sẽ không bị chơi hỏng sao?”

Tôi không thèm phản ứng nó nữa.

“Thôi thôi! Đi cứu vớt thế giới thôi!”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo