Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
1
Tôi tên là Hạ An An.
Tôi có một người bạn trai rất giỏi, là người chơi đứng đầu bảng xếp hạng.
Chỉ cần nhắc đến tên anh, gần như không có người chơi hay qu ái v ật nào là không biết. Ngay cả những con BOSS đáng sợ của phó bản cấp SSS cũng phải dè chừng anh.
Có lần tôi tò mò hỏi: "Tô Nghiễn, anh thật sự lợi hại đến vậy sao?"
Người đàn ông đang nấu ăn liền thể hiện kỹ năng dùng d ao điêu luyện của mình. Những củ khoai tây lớn được anh th ái thành từng lát mỏng đến trong suốt.
Tôi vừa định trầm trồ khen ngợi thì ngay giây sau đã bị anh b ế b ổng lên g iường ngủ.
Người đàn ông vạm vỡ c ắn nhẹ dây áo ren trên vai tôi, c ọ x át vào những chỗ nh ạy c ảm.
"Có lợi hại hay không, là do bảo bối của anh quyết định."
“Không… không phải kiểu lợi hại này!”
Tôi vừa x ấu h ổ vừa tức giận muốn đạp anh ra, nhưng lại bị anh giữ chặt rồi hôn tới tấp.
Sau đó, mọi chuyện cứ thế mất k iểm s oát.
Cho đến khi tôi hết lời khen anh lợi hại, anh mới chịu dừng lại.
Lúc ra khỏi phòng ngủ, chân tôi vẫn còn run rẩy.
Còn anh thì cười tươi rói, dường như hôn chưa đủ nên lại mổ nhẹ lên môi tôi, rồi như không có chuyện gì xảy ra mà tiếp tục đi nấu ăn.
Tiện thể, anh còn giặt ga giường, thay cát cho mèo, tưới cây cảnh và lau sàn từng phòng.
Có anh ở nhà, mọi thứ lúc nào cũng sạch bong kin kít, khiến tôi muốn giận cũng không thể giận nổi.
Tôi nghĩ, Tô Nghiễn thật sự rất không đứng đắn.
Nhưng đúng là… rất lợi hại.
Lần nào cũng có người chịu chơi, vung cả đống tiền mời anh giúp vượt phó bản.
Ai nấy đều gọi anh là “đại lão” một cách kính nể. Nhưng anh có giúp hay không lại hoàn toàn tùy thuộc vào tâm trạng.
Vì tôi nh át gan, trước đây từng bị dọa sợ khi vào phó bản nên Tô Nghiễn không cho tôi vào các phó bản k inh d ị nữa.
Nhưng anh không biết… tôi đã lén lút đóng vai NPC q uái v ật trong game k inh d ị được hai tháng rồi.
2
Với tư cách là người chơi đứng đầu bảng xếp hạng, các phó bản Tô Nghiễn vượt qua đều là cấp SSS, còn phó bản tôi làm việc chỉ có độ khó ở cấp tân thủ.
Hai cấp bậc khác nhau một trời một vực, hoàn toàn không có cơ hội gặp nhau.
Vì vậy, tôi không hề lo lắng sẽ bị Tô Nghiễn phát hiện.
Nhìn số tiền kinh dị* trong tài khoản ngày càng nhiều, tôi vô cùng vui vẻ.
(*) Tiền tệ trong game kinh dị.
Phó bản kinh dị ở làng tân thủ không đáng sợ như tôi tưởng. Mỗi ngày, nhiệm vụ của tôi là đóng vai NPC theo cốt truyện, thỉnh thoảng sẽ hù dọa người chơi khi cần. Những người đến phó bản này đều là tân thủ, có vài người còn bị tôi dọa cho ngất xỉu.
Tôi cảm thấy làm NPC quả nhiên hợp với mình hơn là làm người chơi.
Cứ ngỡ cuộc sống như vậy sẽ tiếp diễn mãi cho đến khi hệ thống thông báo:
"Số lượng NPC quái vật tại phó bản cấp SSS đang thiếu hụt trầm trọng, cần điều động NPC dự bị từ các phó bản khác sang."
Thật không may, tôi đã bị chọn trúng.
Con búp bê miệng rộng được chọn cùng tôi tức giận nhảy dựng lên.
"Tôi không đi phó bản cấp SSS! Tôi chỉ là một con búp bê vô tội biết ăn thịt người thôi!"
"Người chơi ở phó bản cấp SSS đáng sợ lắm, tôi không đánh lại họ, họ sẽ xé xác tôi mất!"
Nếu vậy thì tôi còn thảm hơn, ngay cả ăn thịt người tôi cũng không biết. Kỹ năng duy nhất của tôi là mái tóc có thể dài ra.
3
Vừa đến phó bản cấp SSS, tôi ngay lập tức cảm nhận được sự khác biệt giữa các cấp độ.
Phó bản trước đây tôi ở là một thị trấn nhỏ. Ban ngày, thị trấn rất nhộn nhịp, không khác gì một thị trấn bình thường. Tôi đóng vai một cô gái bán hoa, cung cấp manh mối cho người chơi. Đến đêm, tôi sẽ hóa thành một linh hồn oan khuất, lang thang trên phố để hù dọa người chơi. Thị trấn chỉ đáng sợ vào ban đêm.
Còn phó bản cấp SSS, vừa bước vào đã thấy bầu trời xám xịt, không phân biệt được ngày hay đêm. Những hàng cây rậm rạp che phủ tầng tầng lớp lớp. Những tiếng gầm gừ trầm đục mơ hồ truyền đến, không biết có nguy hiểm gì đang ẩn nấp ở phía xa.
Con búp bê miệng rộng lập tức nhảy vào lòng tôi.
"Sợ quá, sợ quá, tôi muốn về nhà!"
Tôi an ủi nó: "Đừng sợ Thỏ Thỏ, chúng ta là quái vật, người cần sợ hãi phải là những người chơi chứ."
Thật ra, lúc này tôi cũng rất lo lắng, trong lòng thầm cầu nguyện đừng gặp phải Tô Nghiễn. Nếu bị anh phát hiện tôi lén lút vào phó bản kinh dị mà không báo, anh chắc chắn sẽ tức giận.
Lần trước chọc giận anh, tôi đã không thể rời khỏi giường suốt năm ngày liền. Còn cả những dấu hôn chi chít khắp người nữa…
Tôi vội vàng lắc đầu.
Tôi và búp bê miệng rộng chỉ đến phó bản này để lấp chỗ trống.
Những con quái vật thật sự đối phó với người chơi đều là quái vật bản địa của phó bản cấp SSS.
Chỉ cần cẩn thận một chút, chắc anh sẽ không phát hiện tôi đang lén lút đóng vai NPC trong phó bản kinh dị đâu.
4
Tôi buông xõa mái tóc dài, treo ngược mình trên cây.
Người chơi đầu tiên đi ngang qua là một cô gái. Thấy tôi không nhúc nhích, cô ta chỉ lạnh lùng liếc một cái rồi bỏ đi.
Người chơi thứ hai đi qua thì bị mái tóc dài của tôi dọa cho giật mình. Gã ta nhanh chóng phản ứng lại, thế mà lại châm lửa vào tóc tôi. Ngọn lửa lập tức bùng cháy khắp mái tóc.
Là một NPC của phó bản kinh dị, tôi cũng có cảm giác đau đớn, nhưng tôi không thể thể hiện ra trước mặt người chơi, đó là lòng tự tôn của một NPC.
Tôi muốn đuổi theo gã người chơi xấu xa đó, nhưng gã ta đã chuồn mất trong chớp mắt. Ngược lại, ngọn lửa trên tóc tôi ngày càng lớn. Trong lúc đuổi theo, ngọn lửa bị gió thổi bay sang bụi cỏ bên cạnh, gây ra một đám cháy dữ dội.
Nhưng tôi không kịp quan tâm đến chuyện khác nữa, tôi lao đầu xuống con sông nhỏ gần đó.
Cuối cùng, búp bê miệng rộng phải kéo tôi lên. Nó cũng thảm không kém, miệng rộng của nó đã bị người chơi cố tình dùng kim khâu lại, không thể mở ra.
Tôi giúp nó tháo chỉ, nó khóc nức nở nhào vào lòng tôi.
"Đồ tồi! Người chơi ở đây thật xấu xa, họ dám khâu miệng tôi lại!"
"Còn muốn moi bông trong bụng tôi ra để nhóm lửa nữa! Tôi muốn về nhà, huhu!"
Tôi sờ mái tóc cháy xém của mình.
Tôi cũng muốn về nhà.
Hai chúng tôi ôm nhau khóc, không hề biết mọi hành động của mình đều bị những người trong phòng bình luận nhìn thấy.
[Buồn cười quá, phó bản cấp SSS sao lại có mấy con quái vật yếu ớt thế này?]
[Những con mạnh đều bị Tô Thần và đồng đội giết gần hết rồi, chỉ còn lại mấy con tép riu này sống sót trong kẽ hở thôi.]
[Tô Thần thật sự quá lợi hại, bao giờ tôi mới có thể lập đội với Tô Thần để vượt phó bản đây.]
[Lầu trên đừng có mơ mộng hão huyền nữa, Tô Thần đang bận đi đăng ký kết hôn với tôi rồi.]
[...Cút, cút, cút, buồn nôn quá, Tô Thần mà thèm để mắt đến cô à?]
[Ít nhất cũng không thèm để mắt đến loại phế vật như cô đâu.]
[Chuyện này mà cũng cãi nhau được. Theo tôi, người mạnh mẽ và lạnh lùng như Tô Thần căn bản không thèm tìm bạn đời.]
[Tôi đồng ý với lầu trên, thần thánh sao có thể để mắt đến người bình thường được.]
...
Ngọn lửa trong rừng ngày càng lớn.
Sợ thu hút những người chơi khác đến, tôi và con búp bê miệng rộng định đổi chỗ khác để hù dọa.
Trên bản đồ hệ thống đưa cho chúng tôi có đánh dấu một căn nhà gỗ nhỏ cách đó ba cây số về phía đông. Người chơi vừa vào phó bản đều sẽ đi qua đó, những quái vật có sức chiến đấu yếu có thể đến đó phục kích.