Top 1 Game Kinh Dị Là Bạn Trai Tôi - Chương 2

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Chúng tôi đi theo bản đồ hơn một tiếng đồng hồ thì bị lạc, còn bị những người chơi đi ngang qua dọa cho giật mình. Người họ dính đầy máu sau khi giết quái vật, trông còn đáng sợ hơn cả hai con quái vật như chúng tôi.

 

[Ha ha ha, quái vật trong phó bản này từ bao giờ lại nhát gan thế, dọa người mà tự mình bị dọa ngược.]

 

[Ngốc chết đi được, trong phó bản mà còn lạc đường, đúng là lần đầu tiên thấy.]

 

[Hai đứa nhỏ đáng thương, mau trốn đi thôi, gặp người khác thì không sao, gặp Tô Thần thì chắc chắn chết trong một giây.]

 

[Lầu trên quá đáng rồi, Tô Thần toàn giết boss kinh khủng nhất phó bản thôi, con tép riu này cần gì anh ấy ra tay, chắc tự nó sợ chết trước rồi.]

 

[Không phải tôi nói chứ, chỉ mình tôi thấy con nữ quỷ này rất dễ thương sao? Để tiện di chuyển, còn cố tình bện mái tóc mới mọc thành bím nữa.]

 

Hầu hết các bình luận đều đang chế giễu tôi. Có người thậm chí còn mong tôi bị người chơi hành hạ đến chết ngay bây giờ.

 

Tôi không hề biết những điều này, chỉ biết bây giờ mình lại gặp phải một rắc rối lớn.

 

Một người chơi không định để tôi và búp bê miệng rộng rời đi.

 

5

 

"Cô là người chơi à?"

 

Người đàn ông cao lớn vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn, ánh mắt sắc như diều hâu. Mái tóc xõa dài của tôi lúc này đã được tết thành bím, ngoại trừ khuôn mặt hơi trắng bệch ra thì không khác gì người chơi.

 

Nhưng gã ta nhanh chóng nở một nụ cười đầy ẩn ý.

 

"Mắt cô đẹp thật đấy."

 

Người chơi đều có mắt màu đen, chỉ có quái vật kinh dị mới có mắt màu xám. Gã ta đã phát hiện ra tôi là quái vật.

 

"Không ngờ phó bản cấp SSS lại có nữ quỷ xinh đẹp như vậy, không biết ‘chơi’ sẽ có cảm giác thế nào."

 

Gã ta liếm môi, chầm chậm tiến lại gần tôi.

 

Bình luận:

 

[Gã đàn ông này thật ghê tởm, ngay cả quái vật trong phó bản cũng ra tay được.]

 

[Chủ yếu là vì quái vật trong phó bản cấp SSS trông quá kinh tởm, khó khăn lắm mới gặp được một nữ quỷ dễ thương như vậy, ai mà không động lòng chứ?]

 

[Nữ quỷ không thoát được đâu, người chơi này tôi quen, xếp thứ hai mươi ba trên bảng xếp hạng, lợi hại thì có lợi hại nhưng cũng nổi tiếng háo sắc.]

 

[Sao tự nhiên không nỡ xem nữa thế này, bé quỷ mau chạy đi.]

 

[Lầu trên có lòng thánh mẫu từ đâu ra vậy, lại đi thương hại một con quái vật. Tôi còn chưa xem phim người lớn thể loại kinh dị bao giờ, quần cũng cởi rồi, vừa hay giải tỏa cơn ghiền.]

 

[Lầu trên còn ghê tởm hơn cả quái vật, đúng là thứ tinh trùng thượng não.]

 

Tôi muốn bỏ chạy, nhưng gã ta lại nhanh hơn một bước, chặn đường tôi. Búp bê miệng rộng lập tức nhảy lên phía trước, bảo tôi mau đi, sau đó lao về phía gã ta. Nó lập tức há to miệng muốn nuốt chửng gã ta.

 

Gã ta cười khẩy, rút ra một con dao và nhanh chóng rạch nát miệng và mắt con búp bê.

 

"Với sức chiến đấu này mà cũng dám mò ra đây làm bẽ mặt à."

 

Gã ta cười độc ác, sau đó nhìn về phía tôi.

 

"Ngoan một chút, cô sẽ không phải chịu kết cục như nó đâu."

 

"Tôi sẽ dịu dàng với cô mà, cục cưng bé nhỏ!"

 

Trong phòng bình luận, có những người chơi không thể nhìn nổi nữa, bảo tôi mau chạy.

 

Tôi không nhúc nhích.

 

Gã ta càng lúc càng đến gần, ánh mắt săm soi tôi cũng dần trở nên phóng túng, dính nhớp.

 

"Thế này mới đúng chứ, chạy cũng không thoát, chi bằng ngoan ngoãn nghe theo tôi."

 

Bàn tay gã ta sắp chạm vào tôi. Giây tiếp theo, vẻ mặt gã ta lại đờ ra.

 

Gã ta không thể tin nổi nhìn những gai băng đột nhiên xuất hiện trên cánh tay mình đang nhanh chóng lan rộng ra những chỗ khác.

 

"Cô đã làm gì tôi”"

 

Có người trong khu bình luận nhận ra.

 

[Đây không phải là “Lời nguyền Băng giá” sao? Đó là vật phẩm cực phẩm chỉ có thể nhận được khi tiêu diệt trùm cuối ở phó bản thành phố Băng giá!]

 

[Người có thể tiêu diệt trùm của phó bản đó chỉ có những người chơi trong top 10 bảng xếp hạng, tại sao vật phẩm đó lại ở trong tay một con quái vật!]

 

Gã ta bị đóng băng đến tái mét mặt: "Tại sai lại như vậy?"

 

Gã ta phản ứng nhanh, lập tức dùng các vật phẩm khác để phá hủy sự lan tỏa của băng giá. Nhưng giây tiếp theo, tôi lại lôi ra những vật phẩm khác.

 

[Móng vuốt Sói Độc, Thánh giá Hoa Hồng, Phán quyết Cuối cùng, Nhãn cầu Phù thủy… Toàn bộ đều là vật phẩm cấp SSS!]

 

Tất cả mọi người trong phòng bình luận đều hít một ngụm khí lạnh.

 

Những thứ này đều bị tôi ném ra như không tốn tiền.

 

Cuối cùng, gã ta cũng lộ ra vẻ mặt sợ hãi. Bản thân gã ta còn chưa từng thấy nhiều vật phẩm cấp SSS như vậy, căn bản không thể chống đỡ nổi. Cả người gã ta ngay lập tức mất đi ý thức.

 

Thông báo hệ thống vang lên: [Người chơi Lưu Chí Bằng đã bị loại.]

 

Tài khoản của tôi ngay lập tức có thêm 1000 đồng tiền kinh dị. Đó là phần thưởng tôi nhận được sau khi loại bỏ một người chơi cấp cao.

 

Phòng bình luận im lặng rất lâu. Tất cả đều chìm đắm trong sự kinh ngạc, không một ai bình luận.

 

Rất lâu sau, có người yếu ớt hỏi:

 

[Đây là thật sao?]

 

[Chắc là lỗi game rồi, tại sao những vật phẩm cực phẩm này lại nằm trên người một con quái vật yếu ớt chứ!]

 

[Cây thánh giá hoa hồng kia tôi đã thấy rồi, trước đây Tô Thần đã nhận được khi tiêu diệt trùm phó bản, tôi thực sự chưa từng thấy ai khác có được nó.]

 

[Vừa nãy cô ấy ném ra ngoài như không tốn tiền, ngầu quá đi mất, tôi chưa từng thấy ai dùng vật phẩm 'hào phóng' đến thế!]

 

[Chắc cũng chỉ có Tô Thần mới có thể dùng vật phẩm 'hào phóng' như vậy, nhưng sức mạnh của anh ấy quá lớn nên cũng hiếm khi dùng đến.]

 

[Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?]

 

Tôi không biết trong phòng bình luận đang sôi nổi bàn tán vì những vật phẩm tôi ném ra. Tôi vội vàng nhặt con búp bê miệng rộng dưới đất lên.

 

"Thỏ Thỏ, cậu cố lên, tôi nhất định sẽ đưa cậu đến căn nhà nhỏ, đến lúc đó sẽ giúp cậu khâu lại."

 

Tôi lật xem kho vật phẩm của mình. Những vật phẩm cấp SSS có giá trị ngàn vàng trong mắt người khác, ở chỗ tôi lại có đến hàng trăm loại. Những thứ này đều là do Tô Nghiễn tặng tôi trước đây. Chỉ là ở phó bản làng tân thủ không cần dùng đến chúng, tôi suýt thì quên mất.

 

Tôi tìm thấy một vật phẩm định vị trong đó. Rất nhanh, tôi đã theo tuyến đường mà đến được căn nhà nhỏ trên bản đồ.

 

Vào trong nhà, tìm được kim chỉ khâu lại cho búp bê miệng rộng xong, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Búp bê miệng rộng ngưỡng mộ nhìn tôi:

 

"Không ngờ cô lợi hại đến thế! Sao cô không lấy mấy thứ này ra sớm hơn, chúng ta đã không cần phải sợ bọn họ rồi!"

 

"Tôi cũng mới nhớ ra thôi."

 

Chưa được bao lâu, bên ngoài mơ hồ vang lên tiếng ô tô vù vù. Có người chơi đã đến đây.

 

Có trong tay nhiều vật phẩm như vậy, tôi không còn sợ hãi như trước nữa. Búp bê miệng rộng cũng vểnh tai thỏ, nhe nanh múa vuốt nhảy lên bàn.

 

"Lần này chúng ta nhất định phải dọa cho đám người chơi này tè ra quần! Tôi muốn ăn thịt hết bọn chúng!"

 

"Yên tâm đi Thỏ Thỏ, chúng ta nhất định sẽ thành công."

 

Tôi đứng ở cửa sổ tầng ba nhìn xuống, đang suy nghĩ xem làm thế nào để hù dọa cho thật hiệu quả. Bỗng nhiên, tôi lại thấy một bóng dáng quen thuộc.

 

Cơ thể tôi lập tức cứng đờ.

 

Vậy mà bạn trai tôi cũng ở trong phó bản này!

 

Đi cùng anh còn có mấy người, cả nam lẫn nữ, nhưng tất cả đều răm rắp nghe lời anh.

 

Phòng bình luận cũng sôi nổi hẳn lên:

 

[Á á á là Tô Thần!]

 

[Quái vật nhỏ tiêu đời rồi, có nhiều vật phẩm đến mấy cũng không đỡ nổi.]

 

Búp bê miệng rộng thấy có nhiều người như vậy thì rất phấn khích, muốn khiêu khích bọn họ. Tôi vội vàng bịt miệng nó lại, nhưng miệng nó quá lớn, vẫn lọt ra một chút âm thanh.

 

Người đàn ông đang được vây quanh dưới lầu khựng bước, ngước lên nhìn.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo