Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tôi biết người chơi có thể tàn sát lẫn nhau trong phó bản. Vật phẩm của người chơi bị giết sẽ thuộc về người chơi khác. Vì vậy, ở phó bản cấp độ càng cao, tình trạng người chơi tự làm hại lẫn nhau càng phổ biến. So với việc tốn công tốn sức đánh bại boss để có vật phẩm, thì việc cướp từ đồng loại sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Gã người chơi kia nhìn tôi không vừa mắt, định giết tôi để trút giận.
Tôi đang định lấy những vật phẩm của mình ra để cho gã ta một bài học thì búp bê miệng rộng đột nhiên nhảy ra khỏi lòng tôi.
"Đừng manh động, Thỏ Thỏ!"
Tôi sợ nó lại bị thương.
Gã người chơi nhìn thấy búp bê miệng rộng, cười khẩy khinh thường.
"Mày mà cũng dám khiêu khích tao, có biết tao là người xếp thứ hai mươi trên bảng xếp hạng… A!!"
Lời còn chưa dứt, cả người gã đã bay vút đi.
Búp bê miệng rộng nhanh nhẹn thu lại cú đá của mình.
Tôi bị cảnh tượng này làm cho choáng váng.
Thỏ Thỏ mạnh mẽ như thế từ khi nào vậy?
Dường như gã ta không tin rằng mình bị một con quái vật yếu ớt như vậy đánh bay. Vẻ mặt gã ta nhếch nhác và dữ tợn: "Tao phải giết mày!"
Tuy nhiên, chưa kịp phản ứng, cả người gã ta lại bay vút đi. Lần này còn nặng hơn lần trước, gã ta ngã đến bầm dập mặt mũi, không thể đứng dậy nổi nữa.
Thấy búp bê miệng rộng như muốn đánh chết gã người chơi này, nó đột nhiên dừng lại, nắm lấy tay tôi, dùng tay tôi nhặt con dao của gã ta rơi trên đất, rồi cắm thẳng vào tim gã ta.
Tôi nghe thấy tiếng thông báo hệ thống quen thuộc.
"Người chơi Lăng Tiêu đã bị loại."
Tài khoản của tôi ngay lập tức có thêm vài trăm đồng tiền kinh dị.
Mắt tôi sáng như sao: "Thỏ Thỏ, sao cậu tốt thế, lại nhường nó cho tôi."
Dòng bình luận cũng theo đó mà kinh ngạc:
[Hai con quái vật này không phải rất yếu sao? Tôi vừa đi một lát, sao quay lại thấy một đứa còn mạnh hơn đứa kia vậy?]
[Chết tiệt, con búp bê này ngầu quá, mấy chiêu vừa rồi đủ để tôi học cả đời, tôi có thể bái con búp bê này làm sư phụ được không?]
[Thực lực của Lăng Tiêu không yếu, dù sao cũng xếp thứ hai mươi sáu trên bảng xếp hạng người chơi, sao lại bị một con búp bê hành hạ đến mức này.]
[Là ảo giác của tôi sao, mấy chiêu vừa rồi của con búp bê, tôi thấy có bóng dáng của Tô Thần.]
[Đúng là nhảm nhí, làm sao có thể.]
10
Tình hình dường như đang phát triển theo một hướng kỳ lạ.
Kể từ khoảnh khắc này, búp bê miệng rộng kéo tôi đi khắp khu rừng truy sát những người chơi khác, tàn sát không nương tay.
Số tiền kinh dị trong tài khoản ngày càng nhiều. Tôi cảm thấy điều này giống như một giấc mơ. Rõ ràng ban đầu chúng tôi mới là những con cừu non chờ bị làm thịt, bây giờ lại trở thành những kẻ săn mồi thực sự. Những người chơi mạnh mẽ đó đều trở thành con mồi của chúng tôi.
Cảm giác này quả thật sảng khoái.
Tôi đếm những đồng tiền kinh dị tăng thêm trong tài khoản, mắt cười cong như vầng trăng khuyết.
"Thỏ Thỏ, chúng ta có thể xưng bá ở phó bản này rồi! Ngoài trùm cuối ra, chúng ta chính là quái vật mạnh nhất!"
Búp bê miệng rộng: "Trùm cuối cũng không đáng sợ, chúng ta mới là mạnh nhất."
Tôi toát mồ hôi. Thỏ Thỏ hình như đã "phát điên" vì giết chóc rồi.
Tôi véo cái đuôi thỏ của nó. Nó lập tức mềm nhũn, cả người co rúm lại, thân mật rúc vào ngực tôi không chịu ra.
Tôi hỏi nó tại sao cứ thích nằm trên người tôi.
"Trên người cô thơm thơm mềm mềm, tôi muốn cả đời này đều bám vào người cô."
Suýt chút nữa tôi lại tưởng là bạn trai mình đang nói lời ngon tiếng ngọt.
"Thỏ Thỏ, cậu học những lời này ở đâu ra vậy?"
"Đây là bẩm sinh."
"..."
Thật sự giống hệt những lời bạn trai tôi nói. Tôi lắc đầu, có lẽ là do tôi quá mệt mỏi nên sinh ra ảo giác.
Búp bê miệng rộng: "Bây giờ có nhiều tiền thế này, cô có thể thoải mái mua quần áo cho bạn trai rồi."
Tôi gật đầu: "Không biết anh ấy thích kiểu dáng nào hơn."
"Cô mua cái gì anh ấy cũng sẽ thích."
Búp bê miệng rộng đúng là bạn tốt của tôi, nó luôn nói ra được những lời trong lòng tôi.
"Thỏ Thỏ, sau này có cơ hội tớ sẽ giới thiệu cậu với bạn trai tôi, anh ấy là một người chơi rất giỏi, nhưng cậu đừng bị anh ấy dọa sợ nữa nhé."
Búp bê miệng rộng lại hỏi: "Cô rất ngưỡng mộ anh ấy à?"
"Đúng vậy, anh ấy rất lợi hại, tuy đôi khi không đứng đắn lại còn hay khoe khoang, nhưng đối xử với tôi rất tốt... Thỏ Thỏ, sao cậu lại chu mông cao thế, cái đuôi của cậu vẫy nhanh quá!"
Búp bê miệng rộng nói: "Tôi hơi nóng."
Tôi luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
"Thỏ Thỏ, sao tôi lại cảm thấy từ khi kéo cậu về từ tay Tô Nghiễn, cậu có gì đó không đúng..."
Lời còn chưa dứt, mặt đất đột nhiên rung chuyển dữ dội. Nhiều cây cối bị nhổ bật gốc, vô số dây leo vươn ra. Tôi thấy những cây cổ thụ cao vút bao trùm chúng tôi, vô số dây leo ập đến.
Búp bê miệng rộng che chắn cho tôi ở phía trước. Nó cầm dao không ngừng chém, nhưng không thể chém hết được. Tôi muốn lấy vật phẩm ra giúp nó, nhưng ngay giây tiếp theo, một sợi dây leo to lớn trực tiếp quấn chặt lấy tôi.
Búp bê miệng rộng muốn đến cứu thì đã không kịp nữa rồi.
Tôi bị những tầng cây dày đặc che khuất.
11
Tôi bị trùm cuối của phó bản này bắt đi. Trùm cuối là một cây tinh linh ngàn năm, cả khu rừng đều là cơ thể của nó.
Cây tinh linh ngàn năm không giết tôi, nó đột nhiên xuất hiện là vì trước đó tôi đã đốt cháy một phần khu rừng của nó, khiến nó bị "hói" một mảng lớn. Nó bắt tôi phải trồng đầy cây ở chỗ đó thì mới chịu thả tôi đi.
Giọng nói của cây tinh linh ngàn năm không phân biệt được nam hay nữ:
“Nhóc con, để bắt được mi, ta đã bị tên điên đó chém suốt cả đường, mi không được trốn tránh trách nhiệm, còn một đồng bọn khác của mi, ta cũng mang tới rồi."
Búp bê miệng rộng bị nó ném ra khỏi bụi cây.
Thấy tôi, con búp bê tủi thân òa khóc:
"Huhu, tôi cứ tưởng không bao giờ gặp lại cô nữa!"
Tôi vội vàng chạy đến ôm lấy nó. Con búp bê khóc lóc thảm thiết: "Tôi không tìm thấy cô trong nhà gỗ, sợ chết khiếp, vừa ra ngoài lại bị lão cây tinh linh này đưa đến đây."
Nó nói "lão cây tinh linh" rất nhỏ tiếng, nhưng vẫn bị cây tinh linh ngàn năm nghe thấy, một cành roi không khách khí quất vào mông nó.
"Không có chút tôn trọng người già nào cả."
Búp bê miệng rộng ngừng khóc, ôm mông kêu oai oái.
Tôi lại để ý đến lời nói của nó, trong lòng đầy thắc mắc.
"Thỏ Thỏ, không phải chúng ta cùng nhau rời khỏi căn nhà gỗ sao? Chúng ta vẫn luôn ở bên nhau mà."
Búp bê miệng rộng nhảy dựng lên:
"Đâu có! Tôi vẫn luôn ở một mình, tôi cứ tưởng cô bỏ tôi lại rồi!"
Làm sao có thể chứ.
Tôi sững sờ, vậy con Thỏ Thỏ vẫn luôn ở bên tôi là ai?
Tôi quay sang cầu cứu cây tinh linh ngàn năm: "Bà... Chị ơi, con búp bê lúc trước ở cùng em, chị có biết không?"
Cây tinh linh ngàn năm lạnh lùng hừ một tiếng: "Cái tên đáng chết đó có hóa thành tro ta cũng nhận ra, mỗi lần đến phó bản của ta đều phá hủy rất nhiều cây cối."
Tôi thăm dò hỏi: "Là... Tô Nghiễn sao?"
"Chứ còn ai, ngoài anh ấy ra thì ai còn có khả năng lớn đến thế khiến ta tức giận chứ."
Lòng tôi nguội đi một nửa.
Vậy thì, từ khi rời khỏi căn nhà gỗ, người vẫn luôn ở bên tôi chính là Tô Nghiễn!
Vậy những lời tôi đã nói, anh đều biết hết rồi!
Nhớ lại những chuyện trước đây, tôi choáng váng, chỉ muốn vùi mình xuống đất.
Búp bê miệng rộng lo lắng hỏi: "Cô sao thế!"
Tôi bất lực: "Không còn thiết sống nữa rồi."
...