Top 1 Game Kinh Dị Là Bạn Trai Tôi - Chương 4

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

8


Ngày hôm sau, người đàn ông trung niên được phát hiện đã chết trên ban công tầng hai. Chết vô cùng thảm.


Nhiều người chơi như vậy ở trong căn nhà gỗ, nhưng đêm qua lại không một ai hay biết. Rất nhiều người thấy lạnh sống lưng.


"Rốt cuộc là loại quái vật gì mà có thể giết người ngay dưới mắt chúng ta, Tô Thần vẫn còn ở đây mà…"


Mặc dù Tô Nghiễn hiếm khi quan tâm đến sống chết của người khác, nhưng nhiều quái vật vẫn kiêng dè anh, không dám tùy tiện ra tay. Lần này lại có kẻ trực tiếp ra tay giết một người chơi, lại còn dùng thủ pháp tàn nhẫn đến vậy. Nhiều người cho rằng đây có thể là sự khiêu khích của trùm phó bản.


Tôi cúi đầu.


Tối qua, Tô Nghiễn đã bảo tôi đến phòng anh nghỉ ngơi. Cả đêm anh đã không về. Nhưng tôi không hề nói chuyện này ra.


Vì đột nhiên có một người chơi chết, tất cả mọi người đều trở nên cảnh giác. Có một người chơi kỳ cựu thậm chí còn lấy ra vật phẩm quý hiếm của mình, một thiết bị có thể dò tìm quái vật.


Tôi lập tức hoảng loạn. Mặc dù vẻ ngoài của tôi đã được ngụy trang, nhưng bản chất vẫn là một con quái vật. Nếu thiết bị dò tìm chiếu vào người, tất cả mọi người sẽ biết thân phận của tôi.


Tôi vội vàng ho khan, giả vờ không khỏe rồi chạy lên lầu nằm trốn. May mắn thay, cuối cùng tôi cũng tránh được.


Nhưng tôi phải nhanh chóng tìm thấy búp bê miệng rộng để rời khỏi đây, nơi này thực sự quá nguy hiểm.


Lúc này, trong khu rừng đổ một trận mưa lớn. Tất cả mọi người lại buộc phải ở lại căn nhà gỗ thêm một đêm.


Đêm nay còn nguy hiểm hơn đêm qua.


Tô Nghiễn khó đối phó hơn người đàn ông trung niên kia nhiều.


"Tại sao búp bê của tôi lại ở trong tay anh?"


Con búp bê miệng rộng run rẩy bần bật trong tay anh.


Tô Nghiễn dựa vào cửa, lơ đãng nói: "Muốn biết thì trước tiên hãy cởi bỏ lớp da người của cô đi."


Cơ thể tôi thoáng chốc cứng đờ.


Anh phát hiện thân phận quái vật của tôi từ khi nào?


Tôi không nhúc nhích.


Anh cúi đầu, rất kiên nhẫn trêu chọc con búp bê miệng rộng trong tay.


"Vẫn không chịu cởi ra à?"


Tôi giả vờ ngơ ngác: "Lớp da người gì chứ, tôi không biết anh đang nói gì."


Thấy con búp bê miệng rộng sắp bị anh bẻ gãy cổ, tôi vội vàng ngăn anh lại.


"Đừng! Đừng làm hại nó, nó chỉ là một con búp bê vô tội biết ăn thịt người thôi!"


Nói xong tôi mới nhận ra mình đã lỡ lời. Cái miệng chết tiệt của tôi. Đều tại Thỏ Thỏ luôn miệng nói câu này, hại tôi cũng nói theo.


Nghe lời tôi nói, anh dường như đã xác định được điều gì đó, không kìm được mà nhún vai cười thầm.


Tôi đáng thương nhìn anh.


"Chúng tôi chưa từng nghĩ đến việc làm hại người chơi, chúng tôi chỉ đi ngang qua đây thôi, anh có thể tha cho chúng tôi được không?"


Tôi cố gắng nặn ra vài giọt nước mắt:


"Chúng tôi không phải quái vật của phó bản này, là vì số lượng quái vật ở đây quá ít nên chúng tôi bị hệ thống tạm thời bổ sung vào. Chúng tôi hoàn toàn không phải loại quái vật hung ác, xấu xa đó."


Tô Nghiễn nhìn tôi.


Tôi chợt nhớ ra quái vật trong phó bản đều bị người trước mặt này giết sạch. Tôi lại vội vàng xua tay: "Là bọn chúng quá yếu thôi, tôi vẫn luôn rất ngưỡng mộ anh mà."


"Ngưỡng mộ tôi?"


"Đúng vậy, anh đứng đầu bảng xếp hạng người chơi, giết bao nhiêu con boss lợi hại như vậy, thật sự là quá giỏi."


Là bạn gái của anh, quen nhau lâu như vậy, đương nhiên tôi biết nói gì thì anh thích nghe. Thấy vẻ mặt Tô Nghiễn quả nhiên đã thay đổi, sát khí trên người cũng giảm đi rất nhiều, tôi liền cố ý ngã.


Khi anh theo bản năng đưa tay ra đỡ, tôi nắm bắt thời cơ, lập tức lấy ra vật phẩm thuốc mê liều mạnh rắc về phía anh.


Hành động diễn ra một cách liền mạch.


Anh ngã xuống đất.


Lòng bàn tay tôi đầy mồ hôi, nhưng không thể quan tâm đến chuyện khác, tôi vội kéo con búp bê miệng rộng rời khỏi nơi này.


Dòng bình luận đang xem:


[Trời ơi, kịch tính thật!]


[Con quái vật này lại dám hạ gục Tô Thần, quá táo bạo.]


[Á á á, sao Tô Thần lại bị hạ gục chứ, sự cảnh giác của anh ấy nổi tiếng khắp bảng xếp hạng người chơi mà.]


[Xem ra dù là Tô Thần cũng khó qua ải mỹ nhân.]


[Tôi không tin, chắc chắn là con quái vật nhỏ này quá lắm mưu nhiều kế!]



Lúc rời đi, búp bê miệng rộng đã lục được chìa khóa xe.


Tôi lái xe của họ đi. Đường rừng rất gập ghềnh, xe mấy lần suýt đâm vào cây. May mắn nhờ có búp bê miệng rộng kịp thời nắm lấy vô lăng đổi hướng.


"May mà có cậu, Thỏ Thỏ."


"Thỏ Thỏ, sao tôi không biết cậu còn biết điều khiển vô lăng, búp bê cũng biết lái xe à?"


Búp bê miệng rộng một tay cầm vô lăng, tay kia nắm lấy tay tôi.


"Thỏ Thỏ tôi toàn năng mà."


Tôi không nhịn được cười: "Ha ha ha, cái giọng điệu của cậu giống hệt tên bạn trai khoác lác của tôi."


Tô Nghiễn trước mặt người ngoài thì là đại lão lạnh lùng, nhưng trước mặt tôi, anh lại vừa bám người vừa khoe khoang.


Rời khỏi căn nhà gỗ nơi Tô Nghiễn ở, lại có búp bê miệng rộng lái xe giúp, cuối cùng tôi cũng không cần phải căng thẳng nữa. Tôi cũng lột bỏ lớp cải trang đang khoác trên người, trở lại hình dáng ban đầu.


Thấy búp bê miệng rộng cứ nhìn tôi mãi, tôi vội vàng nói:


"Nhìn gì đấy Thỏ Thỏ, cậu đang lái xe mà, nhìn đường đi chứ."


"Ấy ấy, Thỏ Thỏ, cậu cọ vào người tôi làm gì thế, sao tự nhiên lại bám người thế này."


Búp bê miệng rộng dừng xe lại.


Nó nói: "Lâu rồi không gặp cô, nhớ cô lắm."


Tôi tưởng nó nói về mấy tiếng đồng hồ bị Tô Nghiễn bắt giữ không gặp được tôi.


"Thỏ Thỏ đừng sợ, tôi nhất định sẽ không bỏ cậu lại một mình đâu."


"Thật không biết tại sao người đó lại bắt cậu, sau này tôi sẽ giúp cậu dạy dỗ anh ấy."


Búp bê miệng rộng vểnh đôi tai thỏ lên.


Có lẽ phó bản cấp SSS quá đáng sợ, búp bê miệng rộng xa tôi lâu như vậy nên rõ ràng trở nên bám người hơn, nói chuyện cũng nhiều hơn.


Nó hỏi tôi cảm giác làm quái vật thế nào.


"Ở làng tân thủ thì rất tốt, tuy kiếm được ít tiền kinh dị nhưng rất an toàn."


Nó lập tức nắm bắt được trọng điểm:


"Cô kiếm tiền kinh dị để mua gì sao?"


Tôi gật đầu.


"Tôi muốn để dành tiền mua cho bạn trai một bộ quần áo đẹp để mặc khi vào phó bản."


Đôi tai thỏ của búp bê miệng rộng run rẩy. Nó càng dính chặt hơn, trực tiếp chui vào lòng tôi, dùng những móng vuốt nhỏ nâng mặt tôi lên.


"Cô tốt với bạn trai thật đấy."


"Nếu anh ấy mà biết chắc sẽ vui lắm~"


Tôi lắc đầu, nghiêm túc nói: "Bây giờ không thể để anh ấy biết, anh ấy không muốn tôi đi làm thêm, vì tôi rất nhát gan, anh ấy khá lo lắng cho tôi. Nhưng bây giờ không sao rồi, chắc anh ấy sẽ không phát hiện đâu."


Búp bê miệng rộng gật đầu:


"Anh ấy chắc chắn sẽ không phát hiện ra đâu."


9


Chúng tôi lái xe đến một nơi trống trải.


Chưa kịp xuống xe đã ngửi thấy mùi khét. Nhận ra điều gì đó, búp bê miệng rộng lập tức kéo tôi xuống xe. Vừa bước ra chưa đứng vững, chiếc xe phía sau đã bốc cháy ngùn ngụt. Nhiệt độ nóng bỏng khiến tôi vẫn còn rùng mình.


"Thật đáng tiếc."


Một người chơi đi ra từ bụi cỏ gần đó, gã ta vỗ vỗ bụi trên tay.


"Vậy mà lại để các người trốn thoát được."


Tôi nhận ra gã ta, chính là người chơi đã đốt tóc tôi trước đó.


Tôi khẽ nói với con búp bê: "Thỏ Thỏ, đây chính là người chơi đã đốt tóc tôi lúc trước, gã ta rất xấu xa."


"Gã ta đốt tóc của cô?"


Giọng điệu của búp bê miệng rộng lần đầu tiên lạnh lẽo đến vậy.


Tôi gật đầu: "Cậu quên rồi à, tóc tôi bốc cháy rơi xuống sông, chính cậu đã kéo tôi lên mà."


Búp bê miệng rộng không nói gì.


Gã người chơi ở đằng xa sau khi nhìn rõ mặt tôi liền chửi thề một tiếng.


"Mẹ kiếp, sao lại là quái vật chứ, người ngồi trong xe không phải nên là người chơi sao?"


"Giết quái vật cũng không nhận được vật phẩm, đúng là phí công phí sức làm cái bẫy này."

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo