Trả Nợ Hay Trả Tim - Chương 1

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

1


Điện thoại sắp cạn pin, báo đèn đỏ, số của cha tôi từ lâu đã không liên lạc được. Trước mặt tôi, cửa tiệm kia đến một ngọn đèn cũng chẳng bật.


Tôi do dự một lát, cuối cùng vẫn đẩy cửa bước vào.


“Tiệm hôm nay đóng cửa rồi.” Một nhân viên đang lau lọ hoa trên kệ, tiện miệng nói.


Tôi nắm chặt vạt áo, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Tôi đến tìm Trần Mẫn Sinh, anh Trần.”


Tay người nhân viên kia khựng lại, như thể đang suy nghĩ về ý nghĩa lời tôi vừa nói.


Ngay giây sau, giọng anh ta lớn đến mức suýt nữa làm vỡ bình hoa: “Vãi… con gái đến tìm Chuẩn ca kìa!”


Tôi cắn môi, cúi đầu không dám nhìn vào trong tiệm.


Chờ một lát, trước mặt tôi xuất hiện một đôi giày da.


Tôi ngẩng đầu, thấy một người đàn ông cao lớn hơn tôi cả một cái đầu.


Khuôn mặt anh ta góc cạnh rõ nét, dù còn trẻ nhưng lại lạnh lùng và đầy bực bội.


“Cô tìm tôi?”


Có lẽ, có thể… đúng là vậy.


Tôi nhìn gương mặt lạnh như băng ấy, cố gắng nặn ra một nụ cười: “Cha tôi bảo tôi đến đây, ông ấy nói anh là cha nuôi của tôi, có thể cho tôi ở nhờ.”


Người đàn ông dùng mũi giày gõ nhẹ xuống đất: “Cha nuôi?”


Anh ta cười, nhưng rõ ràng không phải nụ cười vui vẻ gì.


Kiểu cười như bị chọc giận đến bật cười.


“Cô biết tôi là ai không?” Anh ta thong thả móc ví từ túi ra, kẹp một tờ giấy giữa hai ngón tay, giơ lên trước mặt tôi.


“Tôi năm nay mới hai mươi sáu, là chủ nợ nhà cô, không phải cha nuôi của cô.”


Chữ đen trên nền giấy trắng, tờ “giấy vay nợ” sáng rực như đâm thẳng vào mắt tôi khiến mặt tôi lập tức tái nhợt.


Năm trăm ngàn.


Cha tôi... giao tôi cho chủ nợ?


Tôi há miệng, nhưng chẳng nói nên lời.


Anh ta lại hỏi: “Bao nhiêu tuổi?”


“Mười... tám.” Tôi bám chặt lấy tay kéo của vali, cố tìm chút cảm giác an toàn.


Người đàn ông mặt lạnh nhấc điện thoại gọi đi, vừa có người bắt máy, anh ta đã chửi xối xả: “Tôi thiếu người trông tiệm nên mới đồng ý cho ông đưa con gái đến làm việc trừ nợ, vậy mà ông lại đưa tới một đứa vẫn còn học cấp ba là sao?


Thường Đức Lượng, ông muốn tôi nuôi trẻ con à?”


Tên cha tôi.


Anh ta còn chưa nói hết câu thì đầu dây bên kia đã cúp máy.


Cha tôi đã trốn nợ, nên chắc chắn sẽ không thèm quan tâm đến tôi nữa.


Anh ta tắt điện thoại, cười lạnh một tiếng rồi quay sang nhìn tôi.


Tôi căng thẳng liếc nhìn anh, vội vàng lên tiếng: “Tôi… tôi sẽ trả nợ.”


Anh ta móc ra một điếu thuốc châm lửa, mặt không chút cảm xúc: “Bỏ học đi làm, với mức lương vài ba triệu một tháng của cô thì trả nổi à? Hay là làm vợ tôi?”


Tôi lập tức trừng lớn mắt, theo phản xạ lùi về sau hai bước. Rồi lại nghe thấy anh thấp giọng mắng một câu: “Ông đây còn lâu mới thích loại nhỏ tuổi như cô.”


Tôi run giọng: “Chú… cha tôi không cần tôi nữa rồi. Xin chú cho tôi ở lại, tôi sẽ tìm cách trả nợ.”


Anh không trả lời.


Trong tiệm chỉ còn lại tiếng người làm đang dọn dẹp đồ đạc.


“Chuẩn ca, họ nói lô hàng tối nay có thể tới.” Người làm xen vào, cắt ngang bầu không khí ngượng ngùng giữa hai chúng tôi.


Hàng? Hàng gì cơ?


Cha tôi nói người này tên là Trần Mẫn Sinh, nhưng gã nhân viên kia lại gọi là Chuẩn ca. 


Không lẽ tên giả? Vậy thì cái "hàng" kia…


Nghe có vẻ không phải đồ gì tốt đẹp.


Anh chẳng để tâm đến vẻ mặt hoang mang của tôi, chỉ gật đầu đáp một tiếng, rồi cầm chìa khóa xe trên bàn đi ra ngoài.


“Dọn xong nhớ khóa cửa—Còn cô, không đi à?”


Câu cuối là nói với tôi.


Tôi chần chừ hồi lâu, nhưng cuối cùng vẫn bước theo sau anh.


Dù gì bây giờ tôi cũng chẳng còn nơi nào để đi.


Anh rất kiệm lời, gương mặt lúc nào cũng lạnh như tiền. Trên đường đi, tôi co rúm người lại ở ghế sau, gần như không dám thở mạnh.


Người ngồi trước tay lái càng thêm khó chịu, đạp ga nặng tay, để mặc cho chiếc xe lao vun vút sát rìa giới hạn tốc độ.


Cảnh vật ngoài cửa sổ cứ thế vụt qua, tim tôi đập thình thịch không ngừng, bất giác muốn khóc.


Rõ ràng hôm qua tôi vẫn còn ăn cơm cùng cha, vậy mà hôm nay…


Tôi thậm chí còn không biết mình sắp bị đưa đi đâu.


“Khóc cái gì, cấm khóc.” Anh ta liếc gương chiếu hậu nhìn tôi, giọng cứng đờ.


Tôi chỉ còn biết khẽ hít mũi, ngoan ngoãn rụt lại phía sau.


Xe dừng lại ở trung tâm thành phố.


“Xuống xe.” Anh nói cụt lủn, giọng điệu có phần gượng gạo, như đang lúng túng tìm từ.


Tôi đứng sau lưng anh, nhìn anh thành thạo mở cốp xe, tim còn đập mạnh hơn lúc ngồi trên xe.


Cho đến khi anh lấy từ đống xốp trong thùng ra một chiếc đĩa men trắng.


Hả?


Anh nhíu mày, cầm chiếc đĩa lên soi kỹ.


Người đối diện cười nịnh nọt: “Chuẩn ca, lần này là đồ Minh Thanh đấy, toàn là đĩa cả.”


Anh bật cười khinh miệt, tiện tay quăng chiếc đĩa trở lại đống xốp, khiến người kia hoảng hốt thốt lên.


“Minh Thanh? Tôi thấy là đồ sản xuất dịp Thanh Minh năm nay thì có! Men trắng bệch như ảnh thờ thế kia, giả quá tệ, coi thường tôi à?”


Anh lại tiện tay cầm lên một cái khác, như thể giây tiếp theo sẽ đập thẳng vào đầu người ta.


“Còn cái hoa văn này nữa, đi xăm ngoài tiệm còn đẹp hơn cái thứ vẽ trên này. Tưởng tôi mù chắc?”


Mặt người kia lập tức trắng bệch, nói năng cũng lắp bắp: “Chuẩn… Chuẩn ca…”


Anh bắt đầu mất kiên nhẫn: “Còn dám đưa loại đồ này đến, đừng hòng lấy được một xu từ tôi.”


Từng lời bọn họ nói, tôi đều nghe rõ mồn một.


Dưới ánh đèn đường vàng vọt, gương mặt lạnh lùng của anh ta trông dịu đi hẳn, dù vẫn là cái vẻ nghiêm nghị ấy.


Người kia vội vàng ôm thùng bỏ chạy. Anh đột nhiên quay đầu nhìn tôi, ánh mắt ấy khiến tôi suýt nín thở.


“Biết tôi chỉ là người chơi đồ cổ thôi, thất vọng lắm hả?” Anh dựa người vào cột đèn, nhìn tôi vừa mới hoàn hồn từ trạng thái căng cứng.


Mặt tôi lập tức đỏ bừng.


Lẽ nào… tất cả những gì tôi nghĩ vừa rồi đều hiện rõ trên mặt?


“Quyết định chưa? Vẫn còn muốn đi theo tôi không?” Anh lại hỏi.


Tôi khẽ đứng thẳng người, giọng vẫn còn run:


“Cháu không còn lựa chọn nào khác, cháu chỉ còn chú thôi.”


Anh bước tới gần, vóc dáng cao lớn chắn hết ánh sáng phía tôi, đổ bóng cả một khoảng lên người tôi.


Rồi anh khoác áo khoác của mình lên vai tôi.


“Lặp lại lần nữa.”


Tôi nhìn vào mắt anh, lấy hết can đảm:


“Cháu muốn đi theo chú, cha nuôi.”


“Được, Thường Tịch, đừng có hối hận.” Gương mặt anh vẫn lạnh băng, không chút thay đổi.


Nói rồi, anh quay người bước về phía xe, vừa đi vừa lầm bầm: “Hai mươi sáu tuổi làm cha nuôi…”


Tôi ngẩn ngơ đứng đó.


“Sao còn đứng ngây ra thế?”


“Lên xe, về nhà.”


2


Hình như so với tên thật là Trần Mẫn Sinh, anh thích người khác gọi mình là Trần Chuẩn hơn.


Anh nói biệt danh đó là để khẳng định năng lực chuyên môn của mình.


“Mười tám tuổi, vẫn còn đi học…” Anh bưng ra hai tô mì bò, đặt một tô trước mặt tôi.


Tôi gật đầu.


“Học trường nào?”


“Trung học tỉnh.”


“Có thi đại học được không?”


“Có ạ.”


Anh khựng lại một chút.


Tôi nắm chặt đũa trong tay, căng thẳng nhìn anh.


“Mai tôi đưa đi học.” Anh ăn xong chỉ trong vài miếng, rồi quay đầu gọi điện cho người làm.


Mì bò anh tự nấu, ngon hơn tôi tưởng.


Đến lúc đi ngủ, tôi vẫn còn ngỡ ngàng, cảm giác ấy kéo dài mãi đến khi tôi cùng anh ngồi trong phòng giáo viên chủ nhiệm, mới dần tan biến.


“Phải, là lỗi của tôi.” Trần Mẫn Sinh ngồi nghe giáo viên chủ nhiệm lải nhải trách mắng, nói anh không làm tròn trách nhiệm người giám hộ, ngay cả thẻ ăn cơm cũng để tôi hết tiền không nạp.


Tôi đứng bên cạnh, lúc đỏ mặt lúc tái xanh.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo