Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
3
Nhiều năm sau, chiếc ô tương tự lại bị ném trước mặt tôi, vẻ mặt Nguyên Dã vẫn như cũ, "Dậy đi."
Tôi cười nhặt ô lên, "Anh, anh đến đón em về nhà ạ?"
Nguyên Dã không nói một lời, quay đầu bước đi.
Tôi theo anh ấy trở lại tầng ba của khu tập thể. Nơi đây không có lò sưởi, chỉ cần dậm chân là cả tòa nhà có thể nghe thấy, nhưng tôi lại cực kỳ yêu thích nơi này. Mở cửa, Nguyên Dã vẫn quay đầu bước đi.
"Anh."
Bước chân anh ấy khựng lại, rồi không chút thương tiếc mở lời, "Chuyến xe buýt đi An Thành là tám giờ."
"Em không đi!"
Giọng Nguyên Dã nhàn nhạt, "Không có chuyện đó đâu."
"Em đã hứa không quay lại, nhưng em không nói là sẽ không bao giờ quay lại..."
Lời còn chưa nói hết, Nguyên Dã đã sải bước xuống lầu.
Căn nhà nhỏ bé trước mắt này đã dung chứa tôi ba năm, những ngày tháng hạnh phúc nhất đời tôi đều ở đây.
Thế nhưng, vừa về đến nhà chưa đầy năm phút, tôi đã phát hiện Nguyên Dã lừa tôi. Mì gói chất đống trong bếp, tàn thuốc lá vương vãi trong phòng ngủ, và quần áo bẩn trên ghế sofa, hoàn toàn không giống một căn nhà đã lâu không có người ở.
Đi đường cả ngày mệt mỏi, tôi không có thời gian để bận tâm nhiều đến vậy, dù sao thì tôi cũng đã về rồi, những gì cần biết rồi sẽ biết.
Tắm rửa vội vàng, nhìn căn phòng xám xịt của mình, tôi quay đầu đi thẳng vào phòng ngủ của Nguyên Dã. Sau khi thay ga trải giường và vỏ chăn, tôi chìm vào giấc ngủ sâu...
Trong mơ, tôi lại thấy Nguyên Dã của tuổi mười tám.
Chàng thiếu niên lạnh lùng với cả người khác lẫn bản thân ấy, lại là người đầu tiên đòi lại công bằng cho tôi khi tôi bị bắt nạt.
Anh ấy không biết đi học đại học cần bao nhiêu tiền, nên đã làm ba công việc một ngày, dốc sức tích cóp tiền cho tôi.
Giấc mơ dừng lại ở năm tôi học lớp mười hai.
Hôm đó, anh Chu Tử và mọi người đều đến, căn nhà nhỏ chật kín người.
Chiếc bánh kem siêu lớn đặt giữa bàn đầy ắp thức ăn, vô số lời chúc mừng bay vào tai tôi.
Đó là lần đầu tiên tôi đón sinh nhật, có chút xúc động.
Anh Chu Tử và mọi người lần lượt tặng tôi quà, điều kỳ lạ là mỗi món quà đều đúng là thứ tôi đang cần: tài liệu ôn tập lớp mười hai, chiếc áo khoác lông vũ dày dặn, chiếc cốc giữ nhiệt màu hồng...
Tôi nhìn Nguyên Dã bên cạnh, anh ấy vẫn nói chuyện với người bên cạnh với vẻ mặt bình thường, nhưng động tác bóc tôm thì không ngừng.
Sau khi bóc đầy một bát, anh ấy tùy ý đẩy về phía tôi, nhưng không hề nhìn tôi.
Ăn xong, mọi người đội mũ sinh nhật và cắm nến cho tôi.
"Ước một điều đi."
Giữa tiếng hát vang của những người đàn ông vạm vỡ, tôi hạ giọng, ngốc nghếch nói ra điều ước sinh nhật, "Em muốn mãi mãi ở bên anh."
Nguyên Dã đã uống một chút rượu, ánh mắt hiếm hoi dịu dàng. Nghe vậy, anh ấy cười khẽ, rồi dưới ánh đèn ấm áp, rất khẽ khàng gật đầu.
"Được."
Giọng nói nhẹ đến mức gần như không nghe thấy.
Nhưng tôi lại lập tức đỏ hoe mắt.
Sáng hôm sau, tôi bị đánh thức bởi một tràng cười, đó là tiếng cười của phụ nữ. Khi tôi bước ra khỏi phòng ngủ của Nguyên Dã, hai người trong phòng khách lập tức im lặng.
"Cô là ai? Sao cô lại đi ra từ phòng của Nguyên Dã? Lại còn mặc đồ ngủ nữa!"
Tôi lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô gái tóc khói trang điểm đậm trước mặt, giọng nói không một chút nhượng bộ, "Đây là nhà tôi."
Cô gái tóc khói quay đầu dùng ánh mắt chất vấn Nguyên Dã. Nguyên Dã ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt thờ ơ, "Sao em vẫn chưa đi?"
Nghe giọng điệu của Nguyên Dã, cô gái tóc khói lập tức có thêm tự tin, "Em gái à, anh ấy không để mắt đến cô đâu, cô có tự dâng mình lên giường, anh ấy cũng chẳng thèm để ý đâu. Mau thu dọn đồ đạc, từ đâu đến thì về đó đi!"
Tôi nhìn thẳng vào Nguyên Dã, "Việc chưa xong sao đi được?"
"Việc gì?" Nguyên Dã nghịch chiếc bật lửa trong tay.
Giọng điệu của tôi pha chút cười, "Em đã nói sẽ báo đáp anh."
Nguyên Dã từ chối dứt khoát, "Không cần."
Cô gái tóc khói vẻ mặt khinh thường, "Cô có thể báo đáp kiểu gì? Cho nhà cửa, xe cộ hay tiền bạc à!"
"Lấy thân báo đáp thì sao?"
4
"Em không đi, anh bỏ em ra!"
Một tay Nguyên Dã nắm chặt tôi, một tay kéo vali của tôi xuống lầu. Bất kể tôi giãy giụa thế nào, anh ấy vẫn im lặng, nhưng lực ở tay lại ngày càng mạnh.
"Nguyên Dã! Em nói không đi là không đi! Nếu anh đuổi em đi, cả đời này em sẽ không thèm nói chuyện với anh nữa!"
Nguyên Dã lườm tôi một cái, quay đầu định gọi taxi.
Tôi tức chết, ngay khoảnh khắc anh ấy mở cửa xe, tôi dùng hết sức đẩy anh ấy ra, bản thân cũng ngã xuống tuyết, "Nguyên Dã! Anh đã từng bỏ rơi em một lần rồi, anh còn muốn bỏ rơi em thêm một lần nữa sao?"
Người trước mắt khựng lại.
Năm lớp mười một, Nguyên Dã đã bỏ rơi tôi.
Lúc đó, để có tiền đóng học phí phụ đạo cho tôi, anh ấy đua xe bị gãy chân.
Chúng tôi không còn nguồn thu nhập, cộng thêm chi phí điều trị đắt đỏ, tiền trong nhà chẳng còn lại bao nhiêu.
Hết cách, sau khi Nguyên Dã xuất viện, tôi giấu anh ấy xin nghỉ dài hạn để đi làm thêm.
Tôi đã khai gian tuổi để dạy kèm học sinh tiểu học, ban ngày đi làm ở quán trà sữa, buổi tối đi rửa bát ở nhà hàng.
Nhưng dù tôi giấu giếm tốt đến đâu cũng có ngày bại lộ.
Hôm đó trời mưa lớn, Nguyên Dã chống nạng đi đưa ô cho tôi, chờ mãi mà không thấy tôi.
Khi tôi về đến nhà, người đáng lẽ đã ngủ từ lâu lại đang ngồi trong phòng khách, vẻ mặt nghiêm nghị tôi chưa từng thấy.
"Chuyện bà Lý nói, tôi đã đồng ý rồi!"
Cháu trai bà Lý sống ở khu Tây, điều kiện khá giả, luôn muốn có một cô con gái, nhưng sinh toàn con trai nên muốn tìm duyên phận, nhận nuôi một em ấy làm con gái.
Bà Lý đã nhiều lần cam đoan, chỉ cần tôi về đó, gia đình họ nhất định sẽ đối xử tốt với tôi. Bà Lý thấy tôi ngoan ngoãn thông minh, đã nhiều lần đến để thuyết phục, Nguyên Dã vẫn không lung lay, không ngờ lần này anh ấy lại...
Người tôi ướt sũng vì mưa nhưng không hề cảm thấy lạnh. Tôi nén giận, "Tại sao?"
Nguyên Dã chỉ vào chân mình, "Tiền bồi thường chỉ đủ nuôi sống một mình tôi thôi."
Tôi nén nước mắt, "Em cũng có thể nuôi anh."
"Tôi còn chưa đến mức hèn mạt đến mức đấy đâu!"
Những lời nói từ cái miệng xinh đẹp ấy lại như những mũi dao đâm vào tim tôi, "Tôi đã hối hận từ lâu rồi, nếu không phải vì em, tôi cũng sẽ không thành ra thế này!"
Ngày tôi đến nhà Nguyên Dã, chỉ có một chiếc cặp rỗng. Ngày tôi rời đi, đồ đạc nhiều đến mức một chiếc vali không chứa hết. Nhưng bà Lý nói, "Quần áo không cần mang! Không cần mang bất cứ thứ gì, họ sẽ mua đồ mới cho con."
Tôi bướng bỉnh không nghe lời, tất cả quần áo do Nguyên Dã mua cho tôi, tôi đều muốn mang đi.
Khi cha mẹ nuôi đến đón tôi, Nguyên Dã chống nạng bước ra, ra vẻ người lớn mà xã giao. Tôi giận dỗi bước xuống lầu, không chịu nói thêm lời nào với anh ấy, dĩ nhiên cũng không nghe thấy lần đầu tiên chàng thiếu niên kiêu ngạo ấy cúi đầu cầu xin người khác, cầu xin họ đối xử tốt với tôi.
Lúc lên xe anh ấy gọi tôi, "Lâm Mạch, nếu họ đối xử không tốt với em, tôi..."
Suýt thì tôi bật cười vì tức, anh ấy cũng chỉ là một thiếu niên cô độc không nơi nương tựa, anh ấy thì có thể làm được gì chứ?
Anh ấy chưa nói hết câu tôi đã lên xe, trong lòng tôi, người đã bỏ rơi tôi, tôi sẽ không bao giờ quay đầu lại.
Ban đầu cha mẹ nuôi đối xử với tôi khá tốt, nhưng sau này tôi dần nhận ra có điều không ổn.
Tôi vừa đến không lâu, họ đã muốn đưa tôi chuyển đến thành phố bên cạnh.
Đến nhà mới, họ lấy cớ chăm sóc mà để con trai họ ngủ cùng tôi. Đó là một đứa trẻ mắc hội chứng Down mười bốn tuổi.