Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi tôi nhận ra thì đã bị nhốt lại.
Tôi bị nhốt trong căn nhà mới, không thể thoát ra được.
Đúng lúc tôi gần như muốn chấp nhận số phận, Nguyên Dã đã đến.
Anh ấy đã phát hiện tôi mấy ngày không đến trường, đến nhà hỏi thăm nhưng được báo là chủ nhà đã chuyển đi.
Anh ấy nhận thấy điều bất thường nên lập tức báo cảnh sát, nhờ vậy đã cứu được tôi.
Đó là lần đầu tiên tôi thấy Nguyên Dã mất kiểm soát, anh ấy dữ tợn như muốn giết người, giống hệt như bây giờ.
"Lâm Mạch, tôi tốn nhiều công sức như vậy, không phải để em ở cái nơi tồi tàn này đâu!"
Giọng khóc nấc của tôi đã không thể che giấu được, "Anh ơi, anh đến rồi!"
5
"Tôi nói lần cuối cùng, về An Thành của em đi!"
"Nơi đó có gì tốt chứ? Là An Thành đã khiến em mắc bệnh trầm cảm, vì áp lực mà phải phẫu thuật u xơ sao?"
Nghe thấy hai từ "phẫu thuật", rõ ràng Nguyên Dã trở nên hoảng loạn, anh ấy vô thức đưa tay ra, môi mấp máy nhưng không thốt nên lời.
Tôi từng chút một nắm lấy áo anh ấy, "Nguyên Dã, bảy năm nay em sống không hề tốt chút nào, em cầu xin anh đừng đuổi em đi nữa, nơi nào không có anh, em không thể ở được."
Một cử động bất cẩn khiến vết thương bung ra, máu lập tức loang đỏ cả chiếc áo len trắng như tuyết.
Tôi chỉ kịp cảm thấy một thoáng choáng váng, cơ thể nhẹ bẫng như bị nhấc bổng khỏi mặt đất, rồi cả thế giới chao nghiêng trong một cái ôm vội vã rồi lên xe.
Anh ấy lo lắng không ngừng giục tài xế, giữa sự hỗn loạn ấy, tôi chẳng còn cảm giác gì ngoài hơi ấm từ vòng tay anh, trên gương mặt anh, giữa hàng lông mày vốn luôn cau lại vì kiêu ngạo và lạnh nhạt, giờ đây chỉ còn sự lo âu nghẹn thắt.
Sau khi vào bệnh viện, một loạt các quy trình điều trị dài dòng diễn ra, cô y tá không ngừng trách mắng Nguyên Dã - người nhà bệnh nhân.
Nguyên Dã, một người có tính khí nóng nảy như vậy mà lại im lặng chịu trận.
Khi tôi xử lý vết thương xong đi ra, trong đôi mắt đầy lo lắng của Nguyên Dã cuối cùng đã lẫn thêm chút gì đó khác: sự đau lòng và hổ thẹn.
Mặc dù y tá đã nói cho anh ấy biết u xơ không phải bệnh gì to tát, chỉ là do áp lực, tâm trạng chán nản kéo dài không giải tỏa được gây ra bệnh, hơn nữa thường là lành tính, nhưng hàng mày của Nguyên Dã vẫn không hề giãn ra chút nào.
Trên đường về chúng tôi vẫn không nói chuyện.
Về đến nhà, Nguyên Dã gọi một cuộc điện thoại, không lâu sau, người lắp điều hòa đến. Một cái ở phòng khách, một cái ở phòng tôi.
Điều hòa vừa bật, ngay lập tức căn nhà vốn lạnh như hầm băng ấm áp hẳn lên.
Còn về căn phòng ngủ xám xịt của tôi, Nguyên Dã không nói một lời mà dọn dẹp sạch sẽ.
Tôi được sắp xếp ngồi trên ghế sofa nhìn anh ấy ra vào, cho đến khi anh ấy mở cửa nhà, tôi vội vàng đứng dậy, lúc đó Nguyên Dã mới quay đầu nhìn tôi.
"Tôi không đi, chỉ xuống siêu thị dưới nhà một chuyến."
Khi Nguyên Dã trở về, gần như anh ấy đã dọn sạch siêu thị dưới nhà.
Ngoài nhu yếu phẩm ra còn có đủ loại đồ bổ và trái cây. Ở cửa cũng được lắp một chiếc hộp, đặt sữa tươi đều đặn trong ba tháng.
Bữa tối là do Nguyên Dã nấu, khoai tây thái sợi và trứng xào cà chua. Anh ấy chỉ biết hai món này, nhưng thật sự rất ngon.
Khi ăn, chúng tôi cũng không nói chuyện, dường như anh ấy vẫn chưa biết phải mở lời thế nào.
Tối đi ngủ, Nguyên Dã lại mang đến một ly sữa.
Căn phòng ấm áp, giường mềm mại, chăn mới toanh, nhưng tôi vẫn không ngủ được. Gần mười hai giờ, tôi ôm chăn chạy thẳng đến cánh cửa bên cạnh.
Cửa không khóa, tôi đẩy cửa bước vào.
Nguyên Dã trên giường cũng chưa ngủ, ánh mắt vô định, như đang sắp xếp suy nghĩ trong đầu. Nhìn thấy tôi, anh ấy lập tức đứng dậy, "Sao vậy?"
"Không ngủ được, em muốn ngủ với anh."
Nguyên Dã sững sờ, sau khi phản ứng lại, mặt anh ấy sa sầm, "Lâm Mạch, về phòng em đi!"
Tôi đứng yên không nhúc nhích, "Cũng đâu phải chưa từng ngủ cùng nhau đâu."
6
Tôi và Nguyên Dã từng ngủ chung giường nửa tháng.
Lúc đó anh ấy nằm viện, ban ngày anh Chu Tử chăm sóc anh ấy, tối đến tôi ở lại trông nom.
Hồi đó học cấp ba, việc học căng thẳng, áp lực lớn, tôi ngủ không ngon trong bệnh viện, cả ngày ủ rũ.
Nguyên Dã thấy tôi ngày càng tiều tụy, xót xa đuổi tôi về nhà, nhưng tôi lo cho anh ấy nên không chịu về.
Hết cách nên anh ấy đành nhường cho tôi nửa cái giường.
Tôi rất khó ngủ ở chỗ lạ, hơn nữa thời gian đó trong lòng nghĩ ngợi chuyện chọn khối học, luôn trằn trọc không ngủ được.
Nhưng tôi không ngờ nằm cạnh Nguyên Dã lại ngủ ngon như vậy, một giấc đến sáng, cái giường bệnh bé tí vậy mà lại nằm thoải mái lạ thường.
Mãi sau này tôi mới phát hiện, để tôi ngủ ngon, Nguyên Dã đã dịch sát ra mép giường, nhường chỗ cho tôi.
Có điều mùa đông trời lạnh, ai cũng thích xích lại nơi ấm áp, mấy lần tỉnh dậy tôi như bạch tuộc mà bám chặt lấy người Nguyên Dã.
Về chuyện này, Nguyên Dã hoàn toàn không biết.
Nhìn ánh mắt của Nguyên Dã, lòng tôi run sợ, "Cái đó, vết thương của em đau không ngủ được, muốn nói chuyện với anh một chút."
"Về phòng em đi."
Tôi "ờ" một tiếng, lủi thủi về phòng ngủ. Nhưng không ngờ Nguyên Dã lại đi theo ngay sau đó, anh ấy bê ghế ngồi cạnh tôi, "Muốn nói gì thì nói đi!"
"Anh ra tù khi nào?" Cuối cùng tôi vẫn không nhịn được.
"Nửa năm trước."
Thấy tôi còn muốn hỏi, anh ấy chủ động mở lời, "Biểu hiện tốt, được giảm án."
"Vậy sao không nói cho em biết?" Giọng tôi nghèn nghẹn.
"Không đáng."
"Anh!" Tôi vừa định nói anh ấy mấy câu, thì nghe thấy anh ấy hỏi.
"Bệnh trầm cảm là sao? Còn cả cuộc phẫu thuật đó nữa."
Sau khi rời Lâm Thành, tôi mắc bệnh tâm lý.
Mọi chuyện xảy ra đêm đó cứ như một lời nguyền hành hạ tôi ngày đêm.
Nguyên Dã vào tù, tôi lại một lần nữa không nhà không cửa.
Để không phụ lòng Nguyên Dã, tôi điên cuồng học hành.
Để tự nuôi sống bản thân, để dành dụm chút tiền cho Nguyên Dã, tôi đi bán rượu ở quán bar.
Không biết ai đã đăng ảnh tôi lên mạng, vô số người đổ tiếng xấu lên tôi, gán cho tôi những cái mác không có thật, thậm chí còn đào bới quá khứ của tôi.
"Dựa dẫm đàn ông là nghề cũ của cô ta! Cô ta bắt đầu từ hồi cấp ba rồi, người ta nuôi cô ta đi học, cô ta phục vụ người ta giải trí."
Vô số bình luận không thể nghe lọt tai, tôi có muốn biện minh cũng khó, đi đâu cũng có người chỉ trỏ. Bạn cùng phòng cô lập tôi, bạn học xa lánh tôi.
Tôi cố gắng bịt tai lại, nhưng tóc tôi rụng từng mảng, cả đêm không ngủ được, cơm cũng không ăn nổi, cả người sút hơn mười cân.
Khi tôi nếm trải cảm giác đau đớn và kích thích mà máu mang lại, tôi đã yêu cảm giác đó, đó là cách duy nhất tôi tự cứu mình.
Nhưng sau này tôi mơ thấy Nguyên Dã, trong mơ anh ấy nhìn tôi với ánh mắt đầy xót xa, ngày hôm sau tôi liền đi khám bác sĩ.
Tôi biết mình cần phải vực dậy, Nguyên Dã của tôi vẫn đang chờ tôi mà!
"Không có gì đâu, chỉ là nhớ anh, nhớ anh Chu Tử, nhớ Lâm Thành, không hợp phong thủy An Thành mà thôi."
Nguyên Dã nheo mắt, "Áp lực bên đó thật sự lớn lắm sao?"
Tôi cố tình phóng đại biểu cảm, "Thật mà! Công ty em thực tập, từ tám giờ sáng đến tám giờ tối, cuối tuần còn phải tăng ca, không có nghỉ thứ bảy chủ nhật và ngày lễ, gọi là có mặt, thậm chí trong vòng ba năm không được có ý định kết hôn sinh con. Hơn nữa mọi người đều không thân thiện, họ đều bắt nạt em."
Tôi sụt sịt hai tiếng, "Trên đường đi đàm phán hợp đồng, họ cố tình bỏ rơi em ở trạm dịch vụ, nửa đêm bắt em về công ty mang đồ ăn khuya cho họ, khi đi công tác thậm chí họ còn không đặt phòng cho em, em đành ngủ trên ghế sofa ở đại sảnh cả đêm..."