Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nguyên Dã tốt bụng của tôi, vì một kẻ tồi tệ mà bị nhốt bảy năm, nhưng người báo cảnh sát bắt anh ấy lại chính là mẹ ruột của anh ấy. Họ đều bắt nạt anh ấy.
Nguyên Dã là một thiếu niên bị cuộc sống bẻ gãy xương sống, nhưng không chịu chết. Còn lần đó, anh ấy gần như hấp hối.
Năm Nguyên Dã bốn tuổi, mẹ anh ấy theo người đàn ông khác bỏ đi.
Cha ruột anh ấy trút hết mọi tức giận lên người anh ấy, lột quần áo đánh, dùng roi mây ngâm rượu trắng đánh.
Quanh năm anh ấy luôn mang trên mình những vết thương, anh ấy chưa bao giờ được ăn no, quần áo đều nhặt từ đống rác.
Cha anh ấy thường xuyên bắt Nguyên Dã bé tí đi nhặt rác để mua thuốc lá cho ông ta, sau này thậm chí còn không cho Nguyên Dã đi học, gửi vào tiệm sửa xe làm thợ học việc, mỗi tháng năm trăm, vừa đúng tiền thuốc lá và rượu của ông ta một tháng.
Sau khi cha Nguyên Dã chết vì tai nạn xe hơi, Nguyên Dã từng đi tìm mẹ mình, anh ấy muốn tiếp tục đi học, nhưng mẹ anh ấy ngồi trong xe, ăn mặc sang trọng, không thèm nhìn con trai mình dù chỉ một cái.
Vương Tử Húc biết Nguyên Dã như vậy thì ba hôm hai bữa lại tìm cớ gây sự, cố tình chọc tức Nguyên Dã.
Nhưng anh đều nhẫn nhịn, cho đến khi Vương Tử Húc nhắm vào tôi, người đang sống ở nhà Nguyên Dã...
Sau khi tỉnh dậy từ giấc mơ, gối đã đẫm nước mắt.
Tôi vén chăn, chân trần hoảng loạn chạy sang phòng bên cạnh, không nói không rằng ôm chặt lấy Nguyên Dã, liên tục gọi tên anh ấy.
Người bị tôi ôm lấy thân thể cứng đờ, nghe thấy tiếng khóc của tôi, anh ấy không đẩy tôi ra, ngược lại còn xoay người lại.
Tôi thuận thế rúc vào lòng anh ấy, ôm chặt không buông, khóc càng lúc càng không kìm nén lại được. Anh ấy thở dài một tiếng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng tôi.
"Anh đây."
9
Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi phát hiện Nguyên Dã nằm cách tôi khá xa, nhưng tay anh ấy vẫn khẽ vòng qua lưng tôi, luôn sẵn sàng dỗ dành tôi bất cứ lúc nào.
Tôi nhìn anh ấy thật kỹ, nửa khuôn mặt vùi vào gối, hơi thở nhẹ nhàng đều đặn, vẻ hung dữ đã tiêu tan phần lớn.
Trên khuôn mặt vẫn còn vương vấn bóng dáng thiếu niên, mi mục như họa, mày đẹp như hoa, ngũ quan đoan chính, thực sự rất đẹp trai.
Nghe nói hồi nhỏ anh ấy học cũng không tệ, nếu không phải vì những chuyện vớ vẩn đó, anh ấy không nên sống cuộc sống này.
Tôi không nhịn được, ghé sát hôn nhẹ lên môi anh ấy một cái.
Nguyên Dã lập tức mở mắt, cảnh giác nhìn tôi.
Tôi thẹn thùng nhìn anh ấy, "Nguyên Dã, em..."
Ai ngờ anh ấy lại bịt miệng tôi lại, lật người xuống giường rồi bỏ chạy, mấy ngày liền không về nhà.
Anh Chu Tử cho tôi địa chỉ tiệm sửa xe, còn nói gần đây Nguyên Dã rất bất thường.
Kể từ khi xảy ra chuyện, anh ấy đã không giúp người khác độ xe nữa, dù người ta ra giá cao đến mấy anh ấy cũng không nhận, nhưng bây giờ ai đến cũng không từ chối, dốc sức kiếm tiền.
Tiệm sửa xe rất nhỏ, ở giữa là một chiếc ô tô đang tháo dỡ, xung quanh là các bộ phận ô tô và dầu máy đen kịt.
Sâu trong tiệm đặt một chiếc giường gấp, trên đó là bộ chăn màn mỏng. Mấy ngày nay Nguyên Dã vẫn luôn ở đây.
Mũi tôi lạnh đến đỏ bừng, cả người như bị rút cạn hơi ấm.
Gió mùa đông len lỏi qua từng lớp áo, cắt vào da thịt. Vậy mà Nguyên Dã chỉ mặc độc một chiếc áo len mỏng, nằm ngửa trên nền xi măng lạnh ngắt lặng lẽ sửa xe.
Tôi ngồi xổm bên cạnh xe, khi anh ấy đưa tay lấy cờ lê thì tôi nắm lấy bàn tay tím tái, khô sần, lấm lem dầu mỡ của anh ấy.
Khi Nguyên Dã đưa cho tôi chìa khóa, tôi còn thắc mắc, ai ngờ anh ấy lại thuê nhà cho tôi.
"Tối nay tôi giúp em chuyển sang đó, ở đó có lò sưởi, em sẽ thoải mái hơn."
Tôi tức giận lườm anh ấy, "Em không đi!"
"Ngoan đi. Con gái như em sống cùng anh không tốt cho danh tiếng của em."
"Em mặc kệ! Nguyên Dã, em thích anh, em chỉ muốn ở bên anh, như vậy thì có gì sai đâu chứ!" Tôi ném chìa khóa vào người anh ấy, nghiến răng nghiến lợi nói, "Anh không cần em đúng không! Được thôi, vậy em đi tìm Vương Tử Húc."
"Em dám!"
Tôi cứng cổ, "Anh không cần em, em có thể làm bất cứ điều gì!"
Nguyên Dã giận dữ trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt đỏ lên như thể muốn nổ tung vì những cảm xúc không tên.
Cả khuôn mặt anh căng cứng lại, nghẹn một hơi nơi cổ họng, gân xanh nổi rõ nơi chiếc cổ gầy nhưng rồi, như một cánh diều đứt dây, hơi thở ấy lặng lẽ xẹp xuống.
Đôi vai từng thẳng tắp, từng kiêu ngạo đến mức không cho phép ai thương hại, giờ bỗng chốc trĩu nặng rồi đổ sụp xuống như thể cuối cùng cũng không còn gì để giữ lấy.
Anh ấy quay lưng lại với tôi, giọng khàn khàn đầy bất lực, "Mạch Mạch, tôi chưa học xong cấp ba, sống trong căn nhà tồi tàn, công việc không ổn định, không đàng hoàng, hơn nữa tôi còn... từng ngồi tù." Khoảnh khắc anh ấy dừng lại, tôi đau lòng đến tột độ, rất muốn ôm lấy anh ấy.
"Không hợp đâu, em và tôi không hợp đâu."
10
Cuộc tranh cãi hôm đó bỗng dừng lại khi anh Chu Tử đột nhiên đến.
Trùng hợp thay, đó là sinh nhật của anh Chu Tử, nên tất cả anh em của họ đều tụ tập lại, và tôi cũng đi theo.
Anh Chu Tử vừa bước vào đã bắt đầu phát thuốc lá cho mọi người.
Nguyên Dã cầm điếu thuốc lên mà theo bản năng nhìn tôi một cái, mọi người đều cười, anh Chu Tử trêu chọc, "Mạch Mạch, cho Xuyên Tử hút một điếu đi! Chỉ một điếu thôi."
Tôi quay mặt đi, "Em đâu có quản được anh ấy, anh ấy muốn hút thì cứ hút."
Nguyên Dã quay đầu lại, rồi lặng lẽ đặt điếu thuốc xuống bàn.
Thời niên thiếu, Nguyên Dã thích tụ tập với bạn bè, đặc biệt thích hút thuốc, và nghiện rất nặng.
Cuối cùng, dưới sự quản lý của tôi, anh ấy đã bỏ được.
Có lẽ vì vui, anh Chu Tử cũng rót rượu cho tôi, tôi không nói hai lời, ngửa cổ uống cạn. Bàn ăn bỗng im lặng. Nguyên Dã đạp thẳng vào anh Chu Tử, "Cậu rót rượu cho em ấy làm gì?"
Anh Chu Tử mặt đầy hổ thẹn, "Sai rồi, sai rồi, nhất thời cao hứng quá không kiềm chế được."
"Anh lấy quyền gì mà quản em, anh có phải là gì của em đâu, em muốn uống thì uống!" Nói rồi tôi lại tự rót cho mình một ly, Nguyên Dã giật lấy, uống cạn. Tôi không phục, lại rót, anh ấy lại giật, rồi lại uống, cho đến khi cơn say ập đến.
Tôi không biết uống rượu, khi cơn say ập đến thì nôn nao muốn ói, mà lại không chạy nổi. Cuối cùng vẫn là Nguyên Dã kéo tôi vào nhà vệ sinh.
Nôn xong, tôi như một vũng bùn, mặc cho Nguyên Dã lau miệng, súc miệng cho mình.
Khi xuống xe, cơn say đã tan bớt phần lớn. Nguyên Dã cõng tôi về nhà, đột nhiên tôi bắt đầu giãy giụa, vừa khóc vừa la, "Anh không cần em, ôi... Nguyên Dã, anh lại không cần em, bảy năm nay em ngày nào cũng nhớ anh, đêm nào cũng ngủ không ngon, em lo anh ở trong đó chịu ấm ức, em còn dành dụm được nhiều tiền, chuẩn bị nuôi anh, khó khăn lắm mới chờ được anh về, vậy mà anh lại không cần em, ôi..."
Tôi không biết Nguyên Dã đã đưa một kẻ say xỉn đang quậy phá về nhà bằng cách nào.
Về đến nhà, Nguyên Dã rót cho tôi một cốc nước mật ong, đun nước rửa mặt và ngâm chân cho tôi. Đến khi cơn say của tôi đã tan gần hết, tôi chợt nhận ra người trước mắt mặt đã đỏ bừng, đi đứng loạng choạng. Đúng rồi, anh ấy cũng đã uống không ít rượu.
Khi Nguyên Dã ôm tôi đặt lên giường, tôi móc một chiếc thẻ ngân hàng nhét vào túi anh ấy, rồi ôm chặt lấy cổ anh ấy không buông, hôn loạn xạ lên mặt anh ấy.
"Mạch Mạch, đừng! Bỏ tôi ra!"
Tôi ôm chặt cổ anh ấy, nước mắt không ngừng chảy.
"Anh không biết em yêu anh nhiều đến mức nào đâu, không có anh em không sống nổi đâu, Nguyên Dã, em yêu anh! Đừng bỏ em, xin đừng bỏ em mà!"
Sức lực chống cự ban đầu bỗng chùng xuống gần hết, giọng nói pha chút nghẹt mũi truyền vào tai tôi, "Tôi sợ lắm! Mạch Mạch, sợ mình làm em sống không tốt."
Tôi lau nước mắt, "Nguyên Dã, sau khi anh xảy ra chuyện, năm nào em cũng đến thăm anh, nhưng năm nào anh cũng không gặp em. Em dành dụm được một khoản tiền, đều nằm trong thẻ này, muốn sửa sang lại nhà cửa để anh ra tù có một mái ấm. Em còn tìm được việc ở Lâm Thành, anh cứ làm gì tùy thích, không làm gì cũng được, có em lo mà! Em tốt nghiệp đại học danh tiếng, năng lực xuất chúng, khi ở công ty lớn, lãnh đạo và sếp đều rất quý trọng em, chắc chắn ở Lâm Thành cũng được."
"Nguyên Dã, một mình em có thể nuôi anh, chúng ta nhất định sẽ sống rất tốt. Thậm chí em còn nghĩ kỹ tháng mấy sẽ kết hôn, vậy mà anh lại không cần em. Nếu anh không cần em, em cũng không cần anh nữa!"
Nói rồi tôi đẩy người trên người mình ra định đi, nhưng vừa bò dậy đã bị người ta đè xuống dưới thân.