Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khoảnh khắc tiếp theo, môi lưỡi mang theo hơi rượu phủ xuống, mạnh mẽ chiếm lấy tôi. Tôi vòng tay qua cổ anh ấy, mãnh liệt đáp trả anh ấy.
Tôi chưa bao giờ thấy Nguyên Dã như vậy, trong mắt tràn đầy sự hoang dã, trên người đầy dục vọng, cả thân thể toát ra cảm giác chiếm hữu.
Khi đầu óc còn mơ hồ, tôi nghe thấy tiếng khóa kéo trượt xuống, người tôi lạnh đi, đôi môi nóng bỏng lại nghiền ép lên, và từng chút một di chuyển xuống dưới...
Ngày Nguyên Dã cầu hôn, tôi vừa kịp xoa cái eo đau nhức tỉnh dậy, liền bị Nguyên Dã kéo đến một căn nhà thô.
Tuy là nhà thô nhưng vị trí lại nằm ở nơi tốt nhất trong thành phố nhỏ Lâm Thành này, bên trong còn được trang trí rất cẩn thận, hoa tươi, ảnh...
Là tất cả những kỷ niệm của tôi và Nguyên Dã...
Tôi mặc đồ ngủ ngây người đứng giữa nhà, nhìn người đàn ông đang quỳ trên đất, một tay nắm chìa khóa nâng lên.
"Mạch Mạch, em nói số 3 là số may mắn của em, nên tôi chọn tầng ba. Em nói em thích mặt trời, tôi chọn căn hộ hướng đông. Nhà 110 mét vuông, hai phòng ngủ một phòng khách, đứng tên em. Hơi nhỏ một chút, nhưng em yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền, cho em ở căn nhà lớn hơn, cả đời đối xử tốt với em. Vậy nên Mạch Mạch..."
Rõ ràng biết tôi sẽ đồng ý, nhưng anh ấy vẫn căng thẳng đến mức nói không rõ ràng, "Em... em có đồng ý lấy tôi không?"
"Đương nhiên là em..." Tôi cố ý kéo dài giọng, thích thú nhìn anh ấy sốt ruột không chịu nổi, "Đồng ý rồi!"
"Lâm Mạch, từ rất rất lâu rồi, đã muốn được gả cho Nguyên Dã và chưa từng, dù chỉ một lần, thay đổi điều đó!"
11. Ngoại truyện
Lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Mạch, mẹ em ấy đang đánh em ấy, kéo tai lôi ra giữa đường đánh.
Tôi còn tưởng là chuyện gì ghê gớm lắm, không ngờ em ấy chỉ làm vỡ chai rượu của cha dượng.
Nhưng dù mẹ em ấy đánh thế nào, em ấy vẫn không khóc, hơi giống tôi hồi nhỏ, sống hèn mọn nhưng cố chấp.
Lần thứ hai gặp em ấy, tôi có hơi thảm hại.
Tôi nằm trong hẻm, bị đánh toàn thân máu me, mưa rơi xuống người khiến toàn thân đau như bị kim châm.
Những người xung quanh cầm ô vội vã lướt qua tôi, không ai quan tâm tôi sống chết thế nào.
Tôi đã quen với cuộc sống như vậy, vốn định từ từ rồi đứng dậy, nhưng không ngờ có người ngốc đến mức che ô cho tôi, còn bản thân thì ướt như chuột lột.
"Anh có sao không! Em đỡ anh dậy."
Giọng nói mềm mại ngọt ngào như có khả năng chữa lành.
Tôi khi đó lấm lem bùn đất, nước mưa chảy thành dòng hòa cùng máu, toàn thân chẳng khác gì một kẻ bị vứt bỏ giữa rìa cuộc sống.
Người khác nhìn thấy đều né tránh, sợ lây bẩn, sợ vướng vào phiền phức, nhưng em ấy lại không hề bận tâm, dùng hết sức đỡ tôi.
"Anh đợi chút, em đi mua thuốc cho anh."
Tôi đứng bên đường ngẩn ngơ nhìn em ấy.
Rõ ràng trên mặt còn vết tát, bản thân thì tiếc tiền, lại cứ đòi mua thuốc cho tôi, đúng là một em ấy ngốc. Vậy nên trước khi em ấy về, tôi đã bỏ đi.
Sau này tôi gặp em ấy nhiều lần, bản thân còn chưa ăn no, lại cứ nhất định phải cho mèo hoang dưới lầu ăn.
Cứu em ấy khỏi tay cha dượng không phải là ngẫu nhiên, mà là tôi đã luôn canh giữ dưới nhà em ấy sau khi biết tin mẹ em ấy qua đời.
Cha dượng em ấy là loại người tệ hại thế nào tôi biết rõ, vậy nên tôi mới có thể kịp thời cứu em ấy, đưa em ấy về nhà. Tôi không biết phải ở chung với con gái thế nào, lại sợ vết thương đầy người sẽ làm em ấy sợ hãi, nên đã dùng giọng điệu cứng rắn để giữ em ấy ở lại nhà.
Sau này, tôi trở về với đầy rẫy vết thương và gặp em ấy đang khóc ở cửa.
Nhìn em ấy khóc, không hiểu sao tim tôi cứ nhói lên từng hồi.
Làm sao tôi có thể không giữ em ấy lại được chứ?
Tôi chỉ sợ máu trên người sẽ làm em ấy sợ hãi, vội vàng đóng cửa thay quần áo.
Nhưng khi tôi mở cửa ra, em ấy đã biến mất.
Tôi nén đau đi tìm rất lâu, cuối cùng cũng tìm thấy em ấy trong đình. Nhìn em ấy tủi thân như vậy, tim tôi lại bắt đầu đau.
Tôi sợ rằng nếu lập tức gật đầu với em ấy, em ấy sẽ bất an, dù gì cái bóng mà cha dượng em ấy để lại trong lòng em ấy vẫn quá lớn, vì thế, tôi đã giả vờ miễn cưỡng đồng ý, không quá nồng nhiệt, cũng chẳng lạnh nhạt, tôi không muốn khiến em ấy hoảng sợ.
Ngày đầu tiên về nhà, tôi đã thay khóa phòng cho em ấy, giao tất cả chìa khóa cho em ấy, hy vọng như vậy có thể giúp em ấy ngủ ngon.
Tôi không biết phải hòa hợp với em ấy thế nào nên cố gắng ở trong cửa hàng, rất ít khi về nhà.
Khi em ấy nhăn mặt vì thấy tôi hút thuốc, tôi không bao giờ hút thuốc ở nhà nữa.
Tôi không biết cách nuôi dạy một đứa trẻ, bởi lẽ chưa từng có ai nuôi dạy tôi một cách tử tế.
Tôi mua rất nhiều sữa và trứng về nhà, quy định em ấy phải ăn mỗi ngày, cho đến khi phát hiện em ấy lén lút nhặt thùng carton bán lấy tiền, tôi nghiêm cấm em ấy làm vậy nữa và đưa hết tiền lương cho em ấy, nhưng em ấy lại không nhận.
Em ấy không muốn tiêu tiền của tôi, nhiều thứ không chịu mua, quần áo cũ rồi cũng không mua, tài liệu ôn tập thì xem ké của bạn bè.
Vào sinh nhật em ấy, cuối cùng tôi cũng nghĩ ra cách.
Tôi mua sẵn tất cả những thứ em ấy cần, rồi nhờ mấy thằng bạn làm quà sinh nhật tặng em ấy.
Em ấy rất vui, cười tít mắt như chú mèo con nhỏ màu trắng dưới lầu.
Sau khi tôi bị gãy chân, em ấy đến chăm sóc.
Tôi không muốn em ấy mệt mỏi, mỗi lần đều đuổi em ấy về, nhưng nhìn em ấy nằm ngủ say bên cạnh mình, tôi lại tham lam hy vọng ngày mai em ấy vẫn sẽ đến.
Mạch Mạch ngủ không ngon, mỗi lần ngủ đều dính chặt lấy người tôi, mỗi lần tỉnh dậy lại lén lút chuồn đi như kẻ trộm, em ấy còn tưởng tôi không biết.
Việc tôi hối hận nhất trong đời là đã đuổi em ấy đi.
Nếu không phải vì đường cùng, không muốn làm gánh nặng cho em ấy, tôi thà chết cũng không muốn buông tay em ấy.
Đuổi em ấy đi, tôi đau khổ hơn bất cứ ai.
Khi tôi bị bắt, tôi chỉ có một suy nghĩ duy nhất, tôi vẫn chưa tích đủ tiền học đại học cho em ấy.
Mạch Mạch học giỏi như vậy, nhất định có thể đến thành phố lớn, nhưng thành phố lớn chi phí rất nhiều, Mạch Mạch của tôi sau này phải làm sao đây!
Ngày em ấy nhận được giấy báo trúng tuyển cũng chính là ngày tôi bị tuyên án bảy năm tù.
Tôi không hối hận chút nào, may mà ngày đó tôi đã đi, nếu không thì bao nhiêu năm học hành của Mạch Mạch đều uổng phí.
Ngày Mạch Mạch vào đại học, tôi rất vui, những ngày tháng khó khăn của Mạch Mạch cuối cùng cũng kết thúc rồi, chúng tôi cũng nên tạm biệt rồi.
Em ấy đã chịu nhiều khổ sở như vậy, đáng lẽ phải có một tương lai tốt đẹp.
Tôi không muốn em ấy bị những chuyện tồi tệ ở Lâm Thành níu kéo, nên tôi đành nén đau cắt đứt liên lạc với em ấy, từ chối thăm gặp, thậm chí ra tù cũng không nói cho em ấy biết.
Tôi đã rất nỗ lực trong tù, thể hiện rất tốt, suy nghĩ duy nhất là sớm được ra tù, sớm được gặp Mạch Mạch của tôi.
Việc đầu tiên sau khi ra tù, tôi đã đến An Thành, để gặp em ấy.
Tôi nấp trong một góc tối, nhìn em ấy tự tin đi lại giữa thành phố tấp nập, trên khuôn mặt đầy vẻ tự tin và kiên định, thật sự tôi đã rất mừng cho em ấy.
Cô bé nhỏ nhắn từng kéo vạt áo tôi khóc lóc cuối cùng cũng đã trưởng thành rồi.
Mạch Mạch không biết, nhưng tôi lại thấy, khi em ấy đi trên đường, một thanh niên trẻ tuổi vẫn luôn vây quanh và trò chuyện cùng em ấy.
Người đàn ông đó có nụ cười ấm áp rạng rỡ, mặc vest chỉnh tề, xách một chiếc cặp.
Anh ta sẽ chu đáo kéo tay Mạch Mạch khi em ấy định băng qua đường.
Ánh mắt nhìn Mạch Mạch cực kỳ dịu dàng, không hề kém hơn tôi.
Quan trọng nhất là, nhìn anh chàng trẻ tuổi đó là biết xuất thân từ một gia đình rất tốt, cử chỉ lịch thiệp đoan trang, ngoại hình cũng ưa nhìn, cười lên rất rạng rỡ, là một người rất ấm áp.
Sau khi anh ta đưa Mạch Mạch đến cổng công ty, tôi đã theo dõi người đàn ông đó một thời gian, phát hiện anh ta đã đi một quãng đường rất xa để đến bãi đậu xe.
Anh ta lái một chiếc xe đắt tiền.
Thậm chí anh ta còn quan tâm đến cả những chi tiết nhỏ nhặt như vậy cho Mạch Mạch.
Một người đàn ông tốt như thế, Mạch Mạch của tôi hoàn toàn xứng đáng.