Ảnh đính kèm là một bức ảnh cô ta cười rất tươi dưới một gốc cây trong khuôn viên trường đại học.
Nhìn sơ qua chỉ là một bức ảnh bình thường, nhưng cư dân mạng dùng kính lúp soi thì có thể tìm thấy ở góc ảnh biểu tượng của trường đại học và một bóng dáng nghiêng nghiêng của một chàng trai.
Góc dưới bên phải còn có một dòng chữ nhỏ: Ba năm không gặp, anh vẫn khỏe chứ?
Cư dân mạng hóng chuyện bùng nổ!
Sau khi so sánh kỹ lưỡng các trường đại học trên cả nước, fan của Giang Diệu đập bàn.
[Đây không phải là trường Đại học Truyền thông A của Giang Diệu sao? Góc nghiêng này cũng rất giống với trang phục trong ảnh tốt nghiệp bị lộ của Giang Diệu!]
[Vậy, đây chính là... chị dâu đã đá cậu chủ Giang của chúng ta ba năm?]
10
Chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó.
Ngày hôm sau, khi tôi đang chuẩn bị cho buổi ghi hình vào Chủ Nhật, đột nhiên nhận được điện thoại của nhà tài trợ.
"Để Lâm Điềm làm khách mời đặc biệt?"
"Nhưng kịch bản ban đầu của chúng ta không có cái này..."
Đài trưởng vỗ vai tôi, cười một cách gian xảo, nhìn là biết đang lướt mạng 80G hóng chuyện.
"Ây da, Tiểu Nguyễn, lần đầu cô đảm nhận vai trò biên kịch chính, tôi còn hại cô sao?"
"Tôi cũng là vì muốn tốt cho cô thôi, một phát nổi tiếng thì sau này cô làm phim, nhà đầu tư ít nhất cũng không quá khắt khe về ngân sách của cô!"
"Hơn nữa, cậu chủ hàng đầu showbiz x hoa khôi thanh thuần showbiz, gương vỡ lại lành, thế này thì rating chẳng phải sẽ tăng vọt sao!"
Tôi ngẩn người một lúc.
“Cậu chủ nào ạ?"
"Còn ai vào đây nữa, tất nhiên là thái tử gia nhà họ Giang rồi."
Hả?
Giang Diệu và tiểu bạch hoa? Lâm Điềm?
Hai người họ gương vỡ lại lành?
Vậy tôi là gì?
Tôi vừa định hỏi rõ hơn, đài trưởng lại vỗ vai tôi lần nữa.
"Làm nghề này của chúng ta, là phải mắt nhìn sáu hướng tai nghe tám phương, Tiểu Nguyễn à, không thể cứ bảo thủ mãi được, vẫn phải hóng chuyện nhiều vào."
"Thông tin chính là năng suất hàng đầu của chúng ta!"
Đài trưởng là bạn thân của thầy hướng dẫn của tôi, cũng coi tôi như đàn em mà chăm sóc, nói năng rất chân thành.
Nhưng tôi phải nói với ông ấy thế nào đây, chuyện gương vỡ lại lành thì đúng rồi, nhưng nữ chính không đúng!
Thoáng cái đã đến cuối tuần.
Mấy vị minh tinh lần lượt vào biệt thự, người cuối cùng đến là Lâm Điềm.
Là tiểu bạch hoa thanh thuần, em gái ngọt ngào nổi tiếng trong showbiz, bình luận trên màn hình toàn là khen ngợi và liếm màn hình, trừ fan của Giang Diệu.
Có fan của Lâm Điềm đã bắt đầu ghép cặp Lâm Điềm và Giang Diệu.
Thấy fan của Giang Diệu là "Sinh Khương" không có động tĩnh gì, tức giận bắt đầu chất vấn.
[Đều là người một nhà cả rồi, các người làm sao thế? Điềm Quả của chúng tôi đã chấp nhận Giang Diệu rồi, các người còn làm cao cái gì?]
[Đúng thế! Đừng tưởng là thái tử gia thì hay lắm, xem cái dáng vẻ không đáng tiền của Giang Diệu nhà các người kìa, ai nói ai nghe còn chưa biết đâu!]
Sinh Khương không nói gì, đúng là cái vẻ chết tiệt đó của Giang Diệu có hơi mất mặt.
Tuy nhiên: [Lâm Điềm nhà các người dám lên tiếng thừa nhận, thì cũng phải được chính chủ của chúng tôi gật đầu mới là thật, không thì cô ta tính là chị dâu cái nỗi gì?]
[Ảnh mà Quả Quả của chúng tôi đưa ra còn chưa đủ bằng chứng à? Các người mù hết rồi sao?]
Sinh Khương: [Xì, nói hay thì gọi là ảnh chụp chung, nói khó nghe thì, cái ảnh này có khi anh Giang của chúng tôi còn chưa từng thấy!]
[Các người cũng không cần chạy qua đây tự nhận, chỉ cần anh Giang một ngày chưa gật đầu, ai là chị dâu còn chưa chắc đâu!]
11
Trợ lý nhỏ nhìn bình luận đang cãi nhau mà mặt cười toe toét.
Tôi cầm tờ nhiệm vụ và danh sách chia nhóm sắp phải làm mà đầu óc quay cuồng.
Nghĩ đến việc lát nữa Giang Diệu biết tôi cố tình cho anh và Lâm Điềm một nhóm, chắc chắn tên này sẽ làm loạn lên mất.
Nhưng tôi còn chưa nghĩ ra cách dỗ người, đài trưởng đã đích thân qua giúp tôi trấn giữ tình hình.
Sau đó, chỉ thấy Lâm Điềm chào hỏi mọi người xong, khi đi đến gần Giang Diệu bước chân đứng lại, cười đến mức khóe môi không hạ xuống được.
Giang Diệu thấy cô ta cứ cười một cách kỳ quái nhìn mình, mặt sa sầm lại.
"Mắt cô bị co giật à?"
Lâm Điềm ngẩn người: "Không... không có... em…”
Cô ta lắp bắp muốn nói chuyện với Giang Diệu, lại thấy Giang Diệu nhíu mày nhìn về phía tôi và máy quay rồi nhấc chân bước sang bên cạnh một bước lớn.
Hành động ghét bỏ vô cùng rõ ràng.
Lâm Điềm làm sao chịu được sự đối xử này, vành mắt lập tức đỏ hoe.
Lần này fan của Lâm Điềm nổi khùng.
[Giang Diệu anh làm sao thế? Giả vờ được theo đuổi rồi làm mình làm mẩy, anh trốn cái gì? Không thấy vành mắt Điềm Điềm của chúng tôi đỏ hoe rồi à?]
[Điềm Điềm của chúng tôi là một cô gái yếu đuối mỏng manh, trước ống kính livestream chủ động tỏ ý tốt với anh, anh còn trốn? Anh muốn truy thê hỏa táng tràng đến thế à]
Cuối cùng nói lời cay nghiệt: [Sao Điềm Điềm lại có thể thích một tên đàn ông khốn nạn như anh chứ!]
Không nói thì thôi, vừa chửi Giang Diệu, đám Sinh Khương lập tức không chịu nổi.
[Các người không hiểu tiếng người à? Giang Diệu chưa gật đầu xác nhận, ai biết Lâm Điềm có phải là chị dâu chính hiệu không.]
[Hơn nữa, Lâm Điềm vừa vào đã dán mắt vào Giang Diệu, lại còn cắn môi rồi chớp mắt, để quyến rũ người ta mà mắt sắp lồi ra rồi, Giang Diệu tránh đi thì có làm sao?]
[Tôi theo dõi Giang Diệu ba năm rồi, đừng thấy ngày thường anh ấy lạnh lùng tính tình khó chịu, thực ra giáo dưỡng rất tốt, theo tôi thấy, đây là sợ chị dâu nhìn thấy nên tránh nghi ngờ thôi.]
[Tôi cũng thấy vậy!]
[Cái này còn phải thấy à? Cứ nhìn cái dáng vẻ không đáng tiền của Giang Diệu trong ảnh chụp màn hình kia kìa, nếu đúng là chị dâu thật đến gần, anh ấy nỡ trốn à? Sớm đã dính lấy vợ yêu rồi.]
Fan của Lâm Điềm thấy bọn họ nói có lý có chứng.
Bên mình lặp đi lặp lại cũng chỉ có một bức ảnh Lâm Điềm đăng.
Cuối cùng không còn cách nào, chỉ đành tức giận chửi một câu: [Điềm Điềm của chúng tôi tuyệt đối sẽ không ké fame!]
[Nếu cô ấy không ở bên Giang Diệu, tôi livestream ăn phân!]
Sinh Khương tốt tính cười khúc khích.
Còn thuận miệng nịnh một câu.
[Ối, vậy khẩu vị của bạn cũng tốt thật đấy.]
Cứ thế bọn họ cãi nhau mười mấy phút, cãi đến mức các minh tinh đã nghiên cứu xong luật chơi bắt đầu chia nhóm.
Nhận lấy cái loa từ trợ lý nhỏ, tôi ho khan mấy tiếng, bắt đầu công bố việc chia nhóm.
"Giang Diệu... Lâm Điềm một nhóm."
Tôi nhanh chóng công bố xong, rồi trong ánh mắt kinh ngạc của Giang Diệu, rụt rè cúi đầu xuống.
Biết ngay là sẽ như vậy mà.
Giang Diệu nhìn có vẻ tính tình tốt dễ dỗ, thực ra tính chiếm hữu cực mạnh.
Không chỉ là anh đối với tôi, anh càng quan tâm đến thái độ của tôi đối với anh.
Anh chủ động giữ khoảng cách với Lâm Điềm là để tôi không suy nghĩ nhiều.
Nhưng anh đã làm vậy rồi, mà tôi còn để Lâm Điềm cùng đội với anh, ừm…
Anh không nói gì, nhưng sắc mặt lập tức sa sầm xuống.
Làm nhiệm vụ thì vẫn làm nhiệm vụ, cố gắng hết sức.
Nhưng giao tiếp và trao đổi đều không, ngay cả khi Lâm Điềm muốn nắm tay ôm cũng bị anh lạnh lùng từ chối.
Bình luận lại bắt đầu ồn ào.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nghĩ bụng ba năm trôi qua Giang Diệu đã trưởng thành hơn nhiều, chắc là... có thể chịu đựng đến tối về nhà.
Kết quả là tôi nghĩ nhiều rồi.
Khi nhiệm vụ thứ ba kết thúc, trong lúc nghỉ ngơi.
Tôi vừa từ nhà vệ sinh ra đã bị Giang Diệu kéo tuột vào phòng nghỉ.
Anh ấn tôi xuống bàn, vẻ mặt ấm ức, mắt đỏ hoe: “Em…em”