Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thịnh Hạ nhận hoa, nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
Nhưng vẫn giữ phép lịch sự đáp lại một câu "cảm ơn".
Nghe thấy hai từ này, Trình Tưởng càng thêm đắc ý.
Anh ta còn hơi nghiêng đầu liếc tôi một cái.
Không biết có phải là ảo giác không, nhưng lúc đưa hoa ban nãy, hình như Trình Tưởng cũng cố tình lườm tôi một cái.
Làm sao đây, tôi không muốn làm ra vẻ quen anh ta chút nào.
Hạ Hạ, về nhà thôi.
Nhiệm vụ lớn nhất của anh ta lúc này, là gỡ cài đặt app tiểu thuyết Tomato.
8
Khác với con đường theo đuổi Thịnh Hạ gập ghềnh của Trình Tưởng, tiến triển giữa tôi và Ben lại thuận lợi lạ thường.
Chỉ trừ việc phương diện kia của cậu ấy hình như có chút vấn đề.
Buổi tối sau khi bàn xong công việc, cậu ấy đưa tôi về nhà.
Tôi mời cậu ấy lên lầu ngồi uống trà.
Cậu ấy nói với tôi rằng cậu ấykhông khát.
Nghe câu này, trong người tôi bỗng dấy lên một ngọn lửa vô danh.
Ừm, là ở bụng dưới.
Cậu ấy không khát, nhưng tôi khát mà.
Gần đây vì chuẩn bị cho chuyến giao lưu và xử lý những ồn ào do Trình Tưởng gây ra, tôi đã bận đến mức kìm nén một ngọn lửa trong người.
Những cảm xúc bực bội, dồn nén cần được giải tỏa gấp.
Bây giờ tôi vừa khát vừa thèm.
Trước khi đi muốn ăn một bữa tiệc Tây, cũng không quá đáng chứ?
Vì vậy ngày hôm sau, tôi lấy lý do bàn chuyện hợp tác để gọi Ben đến nhà.
Tôi cố tỏ ra mờ ám, nói là để đảm bảo tính bảo mật cho việc hợp tác.
Có lẽ người nước ngoài không hiểu được những lối nói vòng vo của người Trung Quốc, Ben hoàn toàn tin vào cái cớ này.
Nhưng tôi cũng không hoàn toàn lừa cậu ấy.
Tôi đúng là muốn bàn chuyện hợp tác thật.
"Độ hot hiện tại của Thịnh Hạ anh cũng biết rồi, bên anh ít nhất phải nhượng bộ thêm chừng này điểm nữa, và xét đến sự phát triển lâu dài của Hạ Hạ ở nước ngoài sau này, Quỹ Ben ít nhất cũng nên sắp xếp trước các tour diễn lớn trong ba năm đầu, và về phần chia lợi nhuận cũng phải bàn lại..."
Ben nhìn vào hợp đồng, rồi đột nhiên ngẩng đầu hỏi tôi một câu:
"Vậy còn cô thì sao?"
"Nhắc đến Thịnh Hạ nhiều như vậy, Tri Tri không có yêu cầu gì sao?"
Tôi bị hỏi đến mức khựng lại, đây là lần đầu tiên có người hỏi tôi câu này.
"Tôi thì không sao cả, dù sao trọng tâm của lần hợp tác này không phải là Thịnh Hạ sao..."
Nói đến đây tôi có chút nóng, đổ cả mồ hôi.
Tôi lấy sợi dây thun bên cạnh để buộc tóc.
Khóe mắt lại liếc thấy Ben ở bên cạnh, đôi mắt màu xanh bạc hà của cậu ấy đang sáng lấp lánh nhìn tôi chằm chằm.
Khiến tim tôi đột nhiên loạn nhịp.
"Sao anh lại nhìn tôi như vậy?"
Cậu ấy cười ngượng ngùng:
"Tri Tri, ở chỗ các cô có phải có câu nói người phụ nữ đẹp nhất là khi làm việc không."
"Trước đây tôi không biết, nhưng bây giờ tôi đã hiểu rồi, dáng vẻ khi cô làm việc còn quyến rũ hơn tất cả những gì tôi từng thấy."
Dù tôi đã gặp qua đủ loại đàn ông.
Nhưng lời khen thẳng thắn, không chút hoa mỹ này vẫn khiến mặt tôi bất giác nóng lên.
Lúc này tôi mới nhớ ra mục đích ban đầu khi gọi cậu ấy đến đây.
Ngọn lửa trong lòng lại bùng lên từng nhịp.
Là do cậu ấy khơi mào, vậy thì cậu ấy phải chịu trách nhiệm.
Tôi không kìm nén nữa, tiến lại gần và đẩy Ben ngã xuống ghế sofa.
"Tốt nhất là anh không lừa tôi, một người quyến rũ như tôi sau này muốn làm gì chắc anh cũng sẽ không từ chối đâu nhỉ..."
Dứt lời, nụ hôn của tôi rơi xuống môi cậu ấy.
Lần này Ben đã bớt đi vẻ ngây ngô trước đó.
Mà thêm vào một chút kỹ thuật.
Tôi có lý do để nghi ngờ rằng cậu ấy đã tự mình học hỏi ở đâu đó.
Nhưng tôi không bận tâm, dù sao người được hưởng thụ cũng là tôi.
Rất nhanh, tôi đã biết Ben chẳng có vấn đề gì cả.
Mà là tôi có vấn đề.
Ui, cái eo của tôi có vấn đề.
Thể lực của Ben so với Trình Tưởng còn hơn chứ không kém.
Đèn trong nhà chao đảo cả đêm, sáng rực tới tận bình minh.
09
Ngày hôm sau, tôi ăn no uống đủ, khoan khoái thức dậy rồi xuống nhà đi dạo.
Vừa hay gặp bác trai nhà dưới.
Bác ấy thấy tôi liền ghé lại bắt chuyện:
"Tiểu Lâm à, tối qua đó là bạn trai mới của cháu à? Trông cũng sáng sủa phết..."
Tôi ngượng ngùng cười:
"Không phải đâu ạ, chỉ là bạn thôi, tối qua cậu ấy say quá nên cháu cho ở lại nhờ."
"Không làm phiền bác chứ ạ?"
Bác trai xua tay, rồi bỗng đổi chủ đề:
"Cũng may là các cháu say đấy, chứ cháu không biết tối qua đáng sợ thế nào đâu."
Bác chỉ tay về phía thùng rác cách đó không xa:
"Ngay chỗ đó đấy, tối qua có một cái bóng cứ đứng lù lù ở đó nhìn lên."
"Lại còn thỉnh thoảng phát ra cái thứ tiếng như ấm nước sôi vậy."
"Chẳng khác gì ma quỷ, doạ người chết đi được."
Có ma ư? Ma gì chứ?
Ban đầu, tôi cũng chỉ nghe chuyện này cho vui rồi quên bẵng đi.
Cho đến tận đêm hôm sau.
Đột nhiên điện thoại tôi đổ chuông.
Đầu dây bên kia là giọng nói dồn dập của nhân viên y tế.
"Xin chào, xin hỏi có phải cô Lâm Phương Tri không ạ?"
"Vâng, là tôi."
"Anh Trình vừa bị tai nạn xe hôn mê, trong miệng cứ gọi tên cô mãi, chúng tôi không còn cách nào khác nên đành gọi cho cô, có lẽ phải phiền cô qua đây một chuyến..."
Tôi lặng người.
Xem ra Trình Tưởng rất biết cách gây phiền phức cho tôi.
Đắn đo một hồi, tôi vẫn phải trở dậy, vội vã đến bệnh viện.
Trên đường đi, tôi gọi cho một phóng viên quen biết, nhờ họ cố gắng ém nhẹm tin tức này.
Tôi chẳng muốn sáng mai thức dậy, các trang báo lại giật tít những cái như—
"Đại thiếu gia nhà họ Trình vì theo đuổi nữ thần ba lê, đêm khuya thất tình gây tai nạn."
Đến bệnh viện, Trình Tưởng đang nhắm mắt nằm trên giường, tay bó bột, đang treo chai dịch truyền.
Tôi quay người đi đóng viện phí và làm các thủ tục liên quan, lúc quay lại phòng thì anh ta đã tỉnh.
Anh ta nhìn tôi chằm chằm, giọng nói trầm khàn:
"Tri Tri, cuối cùng em vẫn đến."
Tôi gật đầu, đi đến chiếc ghế cạnh giường anh ta rồi ngồi xuống.
"Anh ăn no rửng mỡ nên muốn kiếm chuyện cho tôi làm phải không?"
Tôi là người điềm đạm, nhưng không có nghĩa là tôi không có lửa giận.
Nửa đêm nửa hôm bị anh ta hành cho một trận thế này, tôi nhịn được không chửi thề đã là quá từ bi rồi.
Thế nhưng Trình Tưởng lại tỏ ra như không nghe thấy, hỏi ngược lại tôi:
"Em và gã Tây kia ở bên nhau rồi à?"
Tôi bực bội xoa xoa ấn đường, khó hiểu nhìn anh ta:
"Anh gọi tôi đến đây chỉ để hỏi chuyện này thôi sao?"
"Rốt cuộc thì chuyện này có liên quan gì đến anh vậy?"
Nhắc đến đây, Trình Tưởng cuống đến mức hai tay nắm chặt, cây kim truyền dịch cũng lung lay chực rơi.
"Sao lại không liên quan? Tôi là bạn trai của..."
"Tỉnh lại đi! Chúng ta chia tay rồi."
Tôi không chịu nổi nữa, cao giọng ngắt lời anh ta, một tay nhấn chuông gọi y tá bên cạnh.
Y tá nhanh chóng có mặt, giúp anh ta cắm lại kim.
Tôi thở dài, nói thẳng ra:
"Trình Tưởng, tôi thật sự không hiểu rốt cuộc anh muốn làm gì nữa."
"Nếu anh muốn theo đuổi Thịnh Hạ thì đừng có lúc nào cũng tìm tôi. Lúc trước người đề nghị giấu kín mối quan hệ là anh, vậy mà bây giờ anh cứ dao động qua lại thế này, vừa không tôn trọng tôi, lại càng không tôn trọng Hạ Hạ..."
"Vậy nếu... nếu tôi không theo đuổi cô ấy nữa thì sao?"
Trình Tưởng cúi đầu, thì thầm.