Trò Chơi Tình Cảm - Chương 5

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

10 


Tôi sững người một lúc, rồi thấy anh ta ngẩng lên với đôi mắt hoe đỏ: 


"Tôi không theo đuổi Thịnh Hạ nữa, vậy chúng ta có thể không chia tay được không?" 


"Cứ như trước đây, em cũng đừng qua lại với gã Tây kia nữa..." 


Anh ta cố dùng tay còn lại không cắm kim truyền để níu lấy tay áo tôi. 


Đôi mắt đào hoa cao ngạo ngày nào giờ đây ngấn lệ, đáng thương nhìn tôi. 


Mỹ nhân rơi lệ vốn dĩ phải là một khung cảnh khiến người ta đau lòng. 


Nhưng mỹ nhân mà không hiểu tiếng người thì lại rất phiền phức. 


Tôi lùi một bước né tay anh ta, nhíu mày nói: 


"Trình Tưởng, không được." 


"Chia tay là chia tay, hơn nữa tôi thật sự không hiểu anh đang vướng mắc chuyện gì, người anh thích đâu phải là tôi..." 


"Nhưng người ông đây thích chính là em!" 


Chưa kịp nói hết câu, Trình Tưởng đã gần như buông xuôi tất cả mà hét lên khản giọng. 


"Bốp" một tiếng, tay anh ta đấm mạnh xuống giường. 


Như hoàn toàn chịu thua, Trình Tưởng bất lực nhìn tôi cầu xin: 


"Trước đây anh cứ ngỡ người anh thích là Thịnh Hạ, nhưng sau này khi nhìn cô ấy, anh lại không kìm được mà nghĩ đến em. Chính anh cũng không nhận ra, anh... thật ra anh đã thích em mất rồi." 


"Tri Tri, anh không muốn chia tay nữa." 


Những lời hoang đường đến mức này khiến cả phòng bệnh chìm vào im lặng. 


Tôi bị chọc cười, nhếch mép: 


"Nhưng tôi không thích anh, Trình Tưởng ạ." 


Sự thật bấy lâu nay cuối cùng cũng được nói ra. 


Tôi xoay người định rời đi. 


Trình Tưởng lại lập tức đỏ hoe vành mắt: 


"Anh không tin! Nếu không thích tại sao em lại để anh làm bạn trai em? Dù có hận anh thì em cũng không đến nỗi phải dùng những lời như vậy chứ..." 


"Tôi chưa từng thích anh, thì tại sao lại phải hận anh?" 


"Với lại, ai nói bạn trai thì nhất định phải thích nhau?" 


"Tốt nhất anh hãy làm một người yêu cũ có thể diện đi, sau này đừng tìm tôi nữa." 


Tựa người vào khung cửa, trước khi đi, tôi nói với anh ta vài câu cuối cùng. 


Nhìn gương mặt ngày càng tái nhợt của anh ta dưới ánh đèn. 


Tôi nghĩ, nếu không có gì bất ngờ, mối quan hệ giữa tôi và Trình Tưởng cũng đến đây là hết. 


Dù sao thì anh ta cũng là một người kiêu ngạo biết bao... 


11 


Nhưng tôi đã đánh giá thấp mức độ cố chấp của Trình Tưởng. 


Buổi biểu diễn cuối cùng trong năm của Thịnh Hạ, và cũng rất có thể là buổi biểu diễn cuối cùng của cô ấy ở trong nước, đã thu hút sự chú ý cực lớn. 


Vô số hãng truyền thông đổ về. 


Chật kín cả nhà hát. 


Dưới ánh đèn sân khấu, vũ khúc Hồ Thiên Nga đã mở màn. 


Những chùm sáng bạc lấp lánh trên nền váy ba lê trắng muốt, tựa như những vì sao điểm xuyết. 


Mỗi một bước đi trên đầu ngón chân, mỗi một vòng xoay và cú nhảy của Thịnh Hạ. 


Đều đủ sức khiến tất cả mọi người có mặt phải nín thở dõi theo. 


Trong mắt tôi, cô ấy chính là một tinh linh dải ngân hà sinh ra để khiêu vũ. 


Khi buổi diễn kết thúc, gần như tất cả mọi người đều đứng dậy. 


Tiếng vỗ tay vang dội như sấm. 


Nhưng cùng lúc đó, đèn sân khấu đột ngột vụt tắt. 


Từ trên cao, những cánh hoa hồng bắt đầu lả tả rơi xuống. 


Cả khán phòng tức thì vỡ oà trong những tiếng reo hò kinh ngạc. 


Tôi đứng sau cánh gà quan sát xung quanh, vừa mới dùng bộ đàm gọi bảo an đến duy trì trật tự. 


Thì ngay giây tiếp theo, ánh đèn bạc trên đỉnh đầu lại tập trung chiếu thẳng vào người tôi. 


Màn sân khấu vèo một cái được kéo ra. 


Giai điệu saxophone quen thuộc vang lên. 


Trình Tưởng ôm một bó hồng lớn, từ phía sau nhà hát từng bước tiến về phía tôi. 


Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về tôi. 


Người đàn ông này! Có biết mình đang làm gì không? 


Ánh đèn trắng chói loá trên đầu như thiêu đốt toàn thân tôi, cảm giác ngột ngạt tựa thuỷ triều ập đến. 


Tôi như một lần nữa quay trở lại ngày ác mộng đó. 


Trớ trêu thay, đúng lúc này, Trình Tưởng dừng lại trước mặt tôi, quỳ một gối xuống dâng hoa. 


"Tri Tri, em nói em chưa từng thích tôi, không sao cả, bây giờ tôi sẽ theo đuổi em lại từ đầu." 


"Tôi thích em, Lâm Phương Tri." 


Dưới sân khấu, tiếng máy ảnh vang lên không ngớt, đây có lẽ là một khung cảnh lãng mạn trong tưởng tượng của tất cả mọi người. 


Nhưng đối với tôi thì không. 


Sự phẫn nộ và ghê tởm đan xen, gần như khiến tôi tối sầm mặt mũi. 


Đến cả giọng nói cũng run rẩy: 


"Trình Tưởng, nếu như trước đây tôi chỉ là không thích anh, thì bây giờ là ghét anh, vô cùng ghét anh!" 


"Ai... ai cho phép anh phá hỏng buổi diễn bế mạc của Hạ Hạ?" 


Nói đến câu cuối, tôi thậm chí không thở nổi nữa. 


Trình Tưởng cũng nhận ra sự bất thường của tôi. 


Sắc mặt anh ta tái đi, định bước lên đỡ tôi. 


"Tri Tri, tôi không..." 


"Cút đi! Tránh xa cô ấy ra!" 


Không biết từ lúc nào Thịnh Hạ đã đứng trước mặt tôi, cô ấy, người chưa từng nói tục, lần đầu tiên văng bậy. 


Cô ấy nắm lấy tay tôi, hơi ấm truyền vào lòng bàn tay. 


Giống như vô số lần trong quá khứ. 


Cứu tôi thoát khỏi bóng tối. 


"Chát" một tiếng, Thịnh Hạ tát vào mặt Trình Tưởng đang sững sờ. 


Cô ấy chỉ vào Trình Tưởng, lạnh lùng mắng không chút nể nang: 


"Anh là cóc ghẻ thành tinh, không hiểu tiếng người à? Đã nói là không thích anh rồi, anh còn ép người ta đứng trên sân khấu nghe anh sủa bậy!" 


"Mấy tuần trước thì bám riết lấy tôi, giờ lại quay sang quấy rầy Tri Tri?" 


"Tình yêu của anh là tờ rơi phát lề đường à, ai cũng có phần sao?!" 


"Bảo vệ, các anh đến đúng lúc lắm! Ai đã cho cái thứ này vào đây, mau lôi ra ngoài..." 


Sau đó mọi chuyện vô cùng hỗn loạn. 


Bảo vệ theo chỉ thị của Thịnh Hạ đến lôi Trình Tưởng đi. 


Các nhà báo điên cuồng chen lên phía trước, cố gắng ghi lại cảnh tượng bùng nổ này. 


Tiếng người, tiếng bước chân và đủ thứ âm thanh hỗn loạn trong tai tôi. 


Trước mắt lại một lần nữa bị bóng tối nuốt chửng từng chút một. 


Bên tai vang lên tiếng gọi lo lắng của Thịnh Hạ: 


"Tri Tri, Tri Tri..." 


Tôi lại cảm thấy vô cùng an tâm. 


12 


Tôi và Thịnh Hạ quen nhau từ nhỏ. 


Hồi tiểu học, chúng tôi là bạn cùng lớp ba lê. 


Khác với Thịnh Hạ luôn ở vị trí trung tâm, 


Sự tồn tại của tôi rất bình thường, không nổi bật, cũng chẳng sai sót. 


Trong buổi biểu diễn trước công chúng lần đầu tiên, tôi đã rất may mắn được chọn đứng ở vị trí bên cạnh Thịnh Hạ. 


Trở thành chiếc lá xanh làm nền cho bông hoa tươi thắm. 


Nhưng tôi không hề ghét điều đó. 


Ngược lại còn vô cùng vui mừng. 


Từ ngày đầu tiên vào lớp, tôi đã dõi theo từng điệu múa dần dần nở rộ của Thịnh Hạ. 


Thật đẹp đẽ, và cũng thật say đắm. 


Vì vậy khi Thịnh Hạ ngọt ngào cười với tôi: 


"Cậu tên là Lâm Phương Tri, tớ gọi cậu là Tri Tri được không? Sau này chúng ta có thể cùng nhau múa nhé..." 


Khoảnh khắc đó, tôi đã nghĩ: 


Có lẽ được đứng bên cạnh Thịnh Hạ cùng khiêu vũ là một món quà mà ông trời ban tặng cho mình. 


Tôi tuyệt đối sẽ không làm hỏng nó. 


Nhưng mọi chuyện không như ý muốn, tôi chỉ vừa đứng trên sân khấu, ánh đèn chiếu xuống, toàn thân tôi đã cứng đờ. 


Những bước nhảy đã luyện tập không biết bao nhiêu lần, giờ chỉ còn lại một khoảng trống rỗng. 


Tôi không hiểu tại sao. 


Chỉ biết không ngừng khóc, cố gắng hết sức để di chuyển bước chân, nhưng lại loạng choạng một cái. 


Thôi xong, mình sắp phá hỏng mọi thứ rồi! 


Ngày càng có nhiều tiếng xì xào bàn tán và những ánh mắt không thiện cảm vây quanh. 


Nhưng chính Thịnh Hạ đã đỡ lấy tôi. 


Cô ấy không trách tôi, chỉ vững vàng nắm lấy tay tôi. 


Đứng chắn trước mặt tôi. 


Những ánh mắt kia đã bị ngăn lại, cô ấy quay đầu nói nhỏ với tôi: 


"Không sao đâu, ai cũng có lúc hồi hộp mà." 


"Tri Tri, có mình ở đây rồi, đừng khóc nữa." 

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo