Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cuối cùng, buổi công diễn đầu tiên vẫn bị phá hỏng.
Dù Thịnh Hạ đã cố gắng giải thích, vẫn có rất nhiều học viên tỏ ra bất mãn với tôi.
Họ bắt đầu ngấm ngầm gây khó dễ cho tôi.
Nhưng Hạ Hạ luôn đứng về phía tôi.
Cô ấy sẽ kéo tay tôi, đến thẳng chỗ họ để tính sổ.
Sau này, tôi được chẩn đoán mắc "chứng sợ sân khấu".
Tôi đã nghỉ học ở lớp ba lê.
Nhưng chúng tôi vẫn là bạn thân nhất.
Có một lần vào mùa đông, cô ấy rủ tôi ra ngoài ngắm tuyết.
Trên đường về nhà, cô ấy tung tăng nhảy chân sáo phía trước.
Đột nhiên quay đầu lại nhìn tôi, giọng có chút ngập ngừng:
"Tri Tri, hôm qua cô Lý tìm tớ, nói rằng đoàn múa bên Paris cho phép tớ sang đó giao lưu một học kỳ, hình như có thể dẫn theo một bạn nữa, cậu, cậu có muốn thử lại không..."
"Tớ không cần đâu, Hạ Hạ."
Tôi không chút do dự ngắt lời cô ấy.
Chỉ lặng lẽ nhìn về phía cô ấy.
Thịnh Hạ đứng dưới ánh đèn đường, ánh sáng vàng dịu dàng phía sau lưng cô ấy tựa như đôi cánh của một tinh linh đang nhảy múa.
Một câu nói đã bất giác thốt ra:
"Tớ có việc muốn làm hơn rồi."
Tôi muốn điệu múa tuyệt vời ấy, Thịnh Hạ xinh đẹp ấy được toả sáng trước toàn thế giới.
Cô ấy xứng đáng với một sân khấu rực rỡ hơn.
Chỉ cần nghĩ đến thôi.
Ngay cả những bông tuyết rơi trên mặt cũng trở nên ấm nóng.
Vào ngày đông ấy, tôi đã gặp được mùa hè rực rỡ của đời mình.
Mọi người đều cho rằng cô ấy là ánh trăng sáng trong lòng những gã đàn ông kia.
Nhưng không một ai biết.
Cô ấy cũng là của tôi.
13
Lúc tỉnh lại, tôi đang ở trong phòng bệnh.
Mở mắt ra đã thấy ngay Trình Tưởng, quả là một khởi đầu kinh hoàng.
Sắc mặt anh ta trông rất tệ, dưới mắt là hai quầng thâm to tướng, chắc là đã thức trắng đêm.
Thấy tôi tỉnh lại, Trình Tưởng run rẩy đứng dậy, cúi đầu.
Nước mắt cứ thế rơi xuống đất.
Môi anh ta mấp máy, vội vàng xin lỗi:
"Xin lỗi em, Tri Tri, tôi không biết em mắc chứng sợ sân khấu."
"Nếu biết em bị bệnh đó, tôi tuyệt đối sẽ không làm như vậy, em tin tôi đi, được không?"
Trình Tưởng ngẩng đầu, trong mắt lấp lánh ánh lệ:
"Tôi thật sự thích em, Tri Tri."
Tôi nhíu mày, cơ thể vừa tỉnh dậy đến sức mắng người cũng không có.
Đành quay mặt đi, nhàn nhạt nói:
"Trình Tưởng, tôi và anh ở bên nhau cũng được ba năm rồi nhỉ."
"Nếu anh thật sự thích tôi, thì trong ba năm đó, anh sẽ không đến cả việc tôi có căn bệnh này cũng không biết."
"Dù sao thì anh cũng là người đến cả loại nước khoáng mà Thịnh Hạ thích uống nhất cũng cần phải biết cơ mà."
"Vậy nên, có thể đừng làm tôi thấy ghê tởm nữa được không?"
Trình Tưởng cố sống cố chết giải thích:
"Không phải, không phải như vậy đâu, Tri Tri."
"Trước đây là do tôi chưa xác định rõ được tình cảm của mình, nhưng bây giờ tôi không lừa em đâu, thật sự đó..."
Anh ta gần như cầu xin, cúi mi mắt xuống, giọng khàn đặc: "Làm ơn, cho tôi một cơ hội nữa đi..."
"Chuyện đó không còn quan trọng nữa."
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta:
"Bây giờ tôi không muốn gặp anh, và sau này cũng sẽ không gặp lại anh nữa."
"Tôi sẽ cùng Hạ Hạ đến nước E."
Trình Tưởng há miệng, dường như còn muốn nói gì đó.
Nhưng ngoài cửa bỗng có tiếng động lớn.
Thịnh Hạ, người vốn luôn yểu điệu thục nữ, lại hùng hổ xông vào, như gà mẹ che chở gà con, chắn trước người tôi.
"Không ngờ anh đường đường là thiếu gia nhà họ Trình mà lại mặt dày như vậy, nhân lúc tôi đi mua cơm trưa liền đến quấy rối Tri Tri nhà tôi."
"Tôi nói cho anh biết, bà đây không phải dạng dễ bắt nạt đâu! Anh mà còn như vậy nữa tôi báo cảnh sát đấy."
Nói rồi, Thịnh Hạ quay ra cửa hét lớn:
"Có ai không, mau đến đây! Có kẻ điên đang quấy rối bệnh nhân này, mau đến đây!"
Trình Tưởng bị buộc phải rời đi.
Chỉ là trước khi đi, anh ta đã nhìn tôi một cái thật sâu.
Nhìn bóng lưng người đàn ông đó, Thịnh Hạ không nhịn được quay lại nhổ một bãi nước bọt:
"Đúng là biết người biết mặt không biết lòng, lòng lang dạ sói Trình Giảo Kim mà."
"Nhìn thì ra dáng người, thực chất là một tên vô lại, Tri Tri, tránh xa loại người này ra, lần sau tớ sẽ bảo vệ cậu thật tốt!"
Tôi bị chọc cười, gật đầu.
"Ừm, tớ tin cậu."
"À phải rồi, dư luận bên ngoài bây giờ thế nào rồi?"
Thịnh Hạ hừ một tiếng:
"Có thể có chuyện gì được chứ, yên tâm đi."
"Mình nói cho cậu nghe, gần đây bên đoàn múa..."
Mặc dù Thịnh Hạ nói rất nhẹ nhàng, nhưng tôi có thể thấy cô ấy đang cố tình lảng sang chuyện khác.
Trước đây những chuyện dư luận bên ngoài đều do tôi xử lý, giờ trong nhất thời chắc chắn Hạ Hạ không thể tiếp quản tốt được.
Tôi ho khan vài tiếng, tỏ ra đáng thương với cô ấy:
"Hạ Hạ, tớ đột nhiên thèm món chè khoai môn trân châu sương sáo cậu làm quá, cậu đi mua giúp mình được không?"
Cô ấy gần như đáp ứng mọi yêu cầu của tôi.
Nghe tôi nói vậy, cô ấy liền tất tả chạy về nhà chuẩn bị.
Đợi cô ấy đi rồi, tôi nhìn ra cửa.
"Anh vào đi, Ben."
14
Vừa nãy Ben đã nhắn tin cho tôi, nói là muốn đến thăm tôi.
Cậu ấy cẩn thận ló đầu ra từ sau cánh cửa.
Tôi có chút dở khóc dở cười:
"Sao anh lại sợ Hạ Hạ đến thế?"
Cậu ấy đi đến bên giường tôi, cúi đầu ủ rũ như một chú cún con:
"Cô có biết không? Bây giờ tiểu thư Thịnh Hạ có thể coi tất cả đàn ông trong bán kính mười dặm quanh cô như chó mà đuổi đi đấy..."
"À phải rồi, cái này tặng cô."
Lúc này, tôi mới thấy bó hoa giấu sau lưng Ben.
Không phải hoa hồng, mà là hoa diên vĩ.
Loài hoa tôi thích nhất.
Tôi biết ơn mỉm cười với cậu ấy.
"Ben, tôi muốn nhờ anh một việc."
Nghe vậy, mắt cậu ấy sáng rực lên.
Làm như tôi không phải nhờ vả mà là đang ban thưởng cho cậu ấy vậy.
"Nói đi, giúp mười việc cũng được."
"Cũng không cần nhiều đến thế, thực ra chuyện này cũng liên quan đến việc hợp tác chúng ta đã bàn trước đó."
"Đêm đó có quá nhiều phóng viên, dư luận bên ngoài không thể kiểm soát được, nhưng nếu có thể tận dụng tốt, đây chẳng phải là cơ hội tốt để quảng bá hay sao..."
Nói được nửa chừng, đột nhiên Ben im lặng.
Tôi ngẩng đầu lên, thấy cậu ấy lại đang ngẩn ngơ nhìn mình.
Bỗng nhiên có chút lo lắng cho sự hợp tác sau này...
"Anh đang nhìn gì vậy?"
Ben ngượng ngùng cười:
"Xin lỗi, vừa rồi mải ngắm cô quá."
Tốt lắm, bây giờ người ngượng ngùng đã chuyển thành tôi.
Người nước ngoài đều thẳng thắn như vậy sao?
Tôi lại bàn bạc thêm với Ben về kế hoạch tiếp theo.
Tiễn cậu ấy đi, tôi tranh thủ lúc Thịnh Hạ chưa về, lại gọi điện cho vài người đàn ông.
Chỉ dựa vào Ben thôi là không đủ, cần phải mượn thêm sức mạnh khác.
Các trang tin lá cải rất giỏi trong việc suy diễn, và trong buổi biểu diễn đó, Thịnh Hạ đã làm rất nhiều việc mà người ngoài cho là cô ấy không nên làm.
Tôi sẽ không cho phép bất kỳ vết nhơ nào xuất hiện trên người cô ấy.
Những người đàn ông đó chính là công cụ lợi dụng tốt nhất.
Họ đều là những đối tượng trước đây chủ động tiếp cận tôi để lấy lòng Thịnh Hạ.
Có thiếu gia của công ty truyền thông, cũng có nhà phê bình nghệ thuật nổi tiếng...
Dưới sự duy trì có chủ đích của tôi, phần lớn họ đều giữ mối quan hệ khá tốt với tôi.
Giúp một hai việc nhỏ chắc không thành vấn đề.
Trong mắt tôi, những người đàn ông này căn bản không xứng với một ngón tay của Thịnh Hạ.
Nhưng ở một khía cạnh nào đó, sự tồn tại của họ lại là không thể thiếu.
Còn tôi thì khác với Thịnh Hạ, tôi là người ẩn sau màn, người ít được chú ý nhất.
Họ không quan tâm, cũng không để ý đến tôi.
Không ai biết sự hèn mọn và tham vọng của tôi.
Thịnh Hạ khi nhảy múa, xứng đáng được cả thế giới chiêm ngưỡng.
Còn về việc dùng thủ đoạn gì, tôi đều không quan tâm...