Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
1
“Con dâu, con mau nhìn xem có phải dạo này mẹ gầy đi không?” Mẹ chồng mặc một chiếc sườn xám, tay đặt lên eo làm dáng, rồi quay sang nói với Hà Đông Viễn:
“Con trai à, mẹ mặc bộ này vừa khít, nhìn mẹ đẹp không?”
Mẹ chồng hơn năm mươi tuổi, chăm sóc bản thân tốt nên nhìn chỉ như mới ngoài ba mươi, đôi mắt sáng long lanh, bộ dạng yểu điệu như thiếu nữ.
Tôi nhìn bộ váy vốn là chồng mua cho tôi mà giờ lại trên người mẹ chồng, chợt sững người, ý thức được mình đã sống lại.
Kiếp trước cũng là khi bà ta đột nhiên giảm hơn mười cân, đến tranh váy với tôi.
Tuy tôi tức giận nhưng vẫn kiên nhẫn khuyên rằng tình trạng này không bình thường, nên đi bệnh viện kiểm tra.
Kết quả là bệnh tiểu đường.
Bác sĩ nói tiểu đường phải điều trị suốt đời, tốn không ít tiền.
Hà Đông Viễn nghe xong thì sợ đến chết khiếp.
Lên mạng lướt video cả buổi, rít thuốc rồi nói với tôi:
“Vợ à, anh thấy người ta bảo bệnh này chỉ cần ăn ít lại là khỏi, bác sĩ toàn hám lợi thôi, muốn vơ vét tiền của mình! Em chỉ cần cho mẹ ăn ít lại là được.”
“Em cũng biết, bao nhiêu năm nay mẹ luôn coi em như con gái, giờ mẹ bệnh, mình phải báo hiếu chứ.”
Lời lẽ tình sâu nghĩa nặng ấy khiến tôi bỗng thấy mình có sứ mệnh quan trọng.
Tôi vất vả lo cho bà ta từng bữa ăn kiêng đường.
Bà ta lại nói: “Đừng tưởng tôi không biết cô định giở trò gì, làm bộ làm tịch để lấy lòng con trai tôi à? Không có cửa đâu!”
Bà ta giả vờ vui vẻ ăn đồ tôi làm, nhưng sau lưng lại mua bánh ngọt, diễn cảnh đáng thương trước mặt Hà Đông Viễn:
“Ôi, con dâu ghét mẹ, biết đường huyết mẹ cao không ăn ngọt được, mà ngày nào cũng mua bánh cho mẹ ăn, nói mẹ không ăn thì sẽ bị đói chết.”
Tôi nói với chồng là không có chuyện đó, nhưng anh ta lại cười khẩy:
“Em tưởng anh là thằng ngốc à? Mẹ anh lại tự hại sức khỏe của mình à? Tiểu Dật, mẹ nói đúng, em vừa ngu vừa độc ác.”
Bị anh ta mắng như vậy, tôi sợ hãi nên càng hết lòng chăm sóc mẹ chồng.
Bà ta khỏe hơn, bắt đầu điên cuồng ăn uống, chẳng thèm kiêng khem.
Tôi nhắc chồng, anh ta lại gạt phắt đi:
“Đường huyết mẹ ổn định rồi, ăn chút bánh có sao đâu? Mẹ nói đúng, em chỉ là không chịu thấy người khác tốt hơn mình!”
Kết cục, bà ta bị biến chứng tiểu đường bàn chân, buộc phải cắt cụt chân.
Khi tỉnh dậy, bà ta chỉ vào tôi chửi rủa:
“Đều tại cô! Bác sĩ nói bệnh này vốn có thể dùng thuốc kiểm soát. Cô không cho tôi uống thuốc, còn bắt tôi ăn đồ nhạt, giờ lại khiến tôi bị cắt chân. Có phải cô thấy tôi với con trai thân thiết nên khó chịu? Đúng là đồ mất hết lương tâm!”
Chồng tôi cũng đầy vẻ khinh miệt:
“Đến cả mẹ mà em cũng ghen tị, đúng là hết thuốc chữa.”
Lời đó khiến bà ta nổi giận, suốt ngày chửi mắng, thậm chí đánh tôi.
Vài hôm sau, bà ta giả bộ xin lỗi:
“Tiểu Dật à, mấy hôm nay mẹ bị cắt chân nên tâm trạng không tốt, đừng để bụng.”
Rồi bà ta rủ tôi ra ngoài. Khi xuống cầu thang, bà ta nhân lúc tôi không chú ý đã đẩy tôi ngã.
“Cô cố ý hại tôi bị cắt chân, làm tôi xấu xí để chiếm con trai tôi. Muốn tranh giành nó với tôi à? Không có cửa đâu!”
Tôi nằm trong vũng máu, trừng mắt nhìn bà ta, rồi quay sang thấy ánh mắt đầy ghét bỏ của Hà Đông Viễn trước khi trút hơi thở cuối cùng.
Kiếp này, các người đừng hòng sống yên.
Màn kịch này, cứ để chính các người tự diễn.
2
Tôi nhìn dáng vẻ khoe khoang của bà ta, nuốt xuống lời định khuyên nhủ đi khám, khẽ cười:
“Mẹ giảm cân thành công là chuyện vui, mình phải ăn mừng mới được. Hay là mẹ lấy luôn cái sườn xám này nhé, mẹ mặc thấy vừa vặn đẹp đấy.”
Mặt mẹ chồng tôi sa sầm lại, ngón tay gần như chọc vào mũi tôi.
"Lấy đồ cũ để lừa tôi à. Không kiếm được tiền, nhưng tiêu tiền thì nhanh lắm. Chỉ biết dỗ Đông Viễn tiêu tiền cho cô, còn bụng thì chưa thấy động tĩnh gì."
Mẹ chồng tôi luôn nghĩ rằng tôi là một kẻ vô học chỉ tốt nghiệp cấp ba, cưới con trai bà ta là đang trèo cao, nên dù tôi có làm gì, bà ta cũng không vừa mắt.
Tôi đã quá mệt mỏi với những lời cằn nhằn này, đành nói qua loa: "Vâng, vâng, đúng vậy, không cần đồ cũ, nhờ con trai mẹ mua cho cái mới đi ạ."
Nghe thấy vậy, khuôn mặt mẹ chồng tôi lập tức thay đổi.
Vừa xô đẩy tôi, vừa la lớn: "Số tôi khổ quá, ở nhà làm trâu làm ngựa cho con dâu, thế mà con dâu ngay cả một bộ quần áo mới cũng không mua được cho tôi nữa!"
Hà Đông Viễn ban đầu đang thờ ơ nghịch điện thoại, nghe thấy vậy lập tức ngẩng đầu lên, trách móc:
"Trước đây mẹ chưa bao giờ mặc quần áo mới, bây giờ cũng nên có vài bộ mới chứ. Sao không chịu mua cho mẹ một bộ quần áo? Mẹ đã vất vả chăm sóc chúng ta bấy lâu, mệt nhọc như vậy, chẳng lẽ không xứng đáng có một bộ quần áo mới sao?"
Tôi trợn tròn mắt, trước đây không phải là tôi không cho bà ta mặc.
Trước đây anh ta giả vờ không thấy, bây giờ thì lại không mù nữa à?
Đâu phải tôi khiến bà ta khổ như vậy, sao cuối cùng lại đổ lỗi lên đầu tôi?
Tôi nhìn người đàn ông tự cho mình là đúng trước mắt, chỉ cảm thấy mình đã mù quáng, tại sao lại tìm phải một người như vậy.
"Chồng ơi, em không có tiền. Chiếc váy này nếu mua mới phải hơn hai ngàn lận, em gái tặng em, em còn không dám mặc."
"Nhưng chồng nói đúng, mẹ vất vả bao năm, nên được bù đắp xứng đáng, tuy hơi đắt một chút, nhưng chi cho mẹ thì em không tiếc."
Tôi cũng khóc lóc, chìa tay ra xin tiền Hà Đông Viễn.
Với sự hiểu biết của tôi về anh ta, anh ta tuyệt đối sẽ không tiêu một xu nào cho bất kỳ ai ngoài bản thân anh ta.
Quả nhiên, sắc mặt Hà Đông Viễn thay đổi, anh ta quay sang mẹ chồng với vẻ mặt tức giận.
"Già rồi mà còn mặc quần áo mới đắt tiền như vậy, còn muốn học theo mấy cô vợ trẻ làm dáng quyến rũ ai. Không được mua!"
Khi quay lưng bỏ đi, anh ta còn lẩm bẩm:
"Nhiều tiền như vậy chỉ để mua một bộ quần áo, chắc ăn no rồi nên mới nói vậy."
Vừa nghe xong, vẻ mặt đắc ý của mẹ chồng tôi lập tức trở nên lúng túng.
"Được rồi, được rồi, mẹ không mua nữa, mẹ già rồi còn mặc quần áo mới làm gì, chỉ nói đùa thôi, đúng là lú lẫn rồi."
Mẹ chồng tôi vừa đấm đùi vừa lẩm bẩm:
"Nên lấy tiền đó bồi bổ cho con trai tôi thì hơn."
3
Khi Hà Đông Viễn khuất bóng, đôi mắt tam bạch của mẹ chồng tôi lập tức xụ xuống.
Bà ta lao nhanh đến, véo tai tôi xoay ba vòng.
"Con tiện nhân này dám mách lẻo à? Mau đi nấu gì ngon cho mẹ con tao ăn để bồi bổ đi."
Tôi ôm lấy tai hai tai đỏ bừng, cúi đầu, vẻ mặt đầy u ám.
Sau khi bà ta đi khỏi, tôi bật cười khe khẽ: "Ăn đi, ăn cho nhiều vào."
Tôi lập tức đặt vài chiếc bánh ngọt và món tráng miệng khác trên điện thoại, dặn dò người bán cho thật nhiều đường, nếu không ngọt sẽ đánh giá thấp và khiếu nại.
Tôi quay vào bếp và bận rộn một lúc, làm ra tám món mặn và một món canh.
Bữa tối, tôi mang lên toàn là những món đầy dầu mỡ và nhiều muối. Nhìn chúng vừa bóng loáng vừa có phần ăn khổng lồ.
Tôi vừa đưa đũa đến món thịt, "tách" một tiếng, bị mẹ chồng gạt đi.
Đôi mắt tam bạch của bà ta liếc xéo tôi: "Có những người, chẳng có chút tự giác nào, cái gì nên ăn cái gì không nên, bao năm rồi mà vẫn không rõ à? Ăn thêm cơm đi, nhìn cái mông nhọn hoắt kia kìa, làm sao mà đẻ được con trai."
Bà ta dồn tất cả các món thịt vào trước mặt Hà Đông Viễn và bà ta.
Trước mặt tôi chỉ có một bát cơm trắng nhỏ và một đĩa rau xanh héo úa không biết từ đâu ra.
Tôi nhìn Hà Đông Viễn, anh ta tỏ vẻ coi đó là lẽ dĩ nhiên.
"Mẹ nói đúng, em ăn thêm cơm đi, không thì con trai anh làm sao ra đời được?"
Nhìn họ ăn uống ngon lành, tôi lặng lẽ cúi đầu, sờ vào vết lằn đỏ trên tay, khóe môi khẽ nhếch lên.
Ăn đi, ăn cho nhiều vào.