Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau bữa tối, Hà Đông Viễn nằm trên ghế sô pha như một ông chủ lớn để lướt điện thoại.
Mẹ chồng thấy tôi còn ngồi nghỉ, bất mãn nói: "Sao con tôi lại cưới phải cái đồ lười như cô chứ. Mau đi rửa bát đi, phải rửa bằng tay, rửa máy không sạch, con trai tôi ăn vào sẽ không tốt."
Tôi bĩu môi, đúng là đồ thần kinh.
Dù sao tôi dùng máy bà ta cũng không thấy, cứ dùng thôi.
Rửa xong, tôi mang bánh ngọt và món tráng miệng đã mua vào buổi chiều cho mẹ chồng đang lơ mơ ngủ trên ghế sô pha.
Tôi nịnh nọt nói với bà ta: "Mẹ, chuyện cái váy là lỗi của con, con xin lỗi mẹ."
Mẹ chồng tôi nhìn vẻ mặt ngoan ngoãn của tôi, khinh bỉ cười: "Tao còn không trị được mày sao?"
Bà ta thoải mái nằm trên ghế sô pha, vừa ăn bánh ngọt vừa uống Coca-Cola.
Tôi nhìn mà thấy ghê răng, Coca-Cola lại còn đi kèm với món tráng miệng mà cảm giác chỉ cần nếm một miếng thôi là cần tiêm insulin.
"Cái bánh này cũng được, khá ngon, lần này coi như cô chuộc lỗi thành công."
? Ngon á?
Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc bánh ngọt, lén lấy một chút nếm thử khi mẹ chồng không chú ý.
"Ọe" vị ngọt gắt đến mức tôi nổi hết cả da gà. Vị giác của mẹ chồng tôi có vấn đề rồi sao?
"Bây giờ tôi buồn ngủ rồi, đợi tôi ăn xong bánh ngọt, cô đi lấy nước rửa chân cho tôi, nghe rõ chưa?"
Trong phòng của mẹ chồng, Hà Đông Viễn đang nằm trần trên giường.
"Hôm nay con trai ngủ với tôi."
Mẹ chồng tôi khiêu khích liếc nhìn tôi, đắc ý nói.
Kiếp trước, tôi hoàn toàn không chấp nhận, làm ầm lên đòi Hà Đông Viễn giải thích.
Anh ta lại tát tôi một cái và nói chuyện này rất bình thường.
Anh ta còn nói tôi làm mẹ anh ta buồn, nên anh ta phải ở bên bà.
Anh ta còn cắt hết tiền sinh hoạt của tôi trong mấy tháng, nói là để cho tôi nhớ đời.
Bây giờ, tôi chỉ cúi đầu, phục vụ mẹ chồng rửa chân.
"Đúng là mẹ phải chịu uất ức rồi, nên để Đông Viễn ở bên mẹ, mấy ngày này cứ để anh ấy ngủ với mẹ."
"Ngày mai con sẽ nấu một mâm cơm ngon để xin lỗi mẹ."
Có lẽ vẻ ngoài ngoan ngoãn của tôi đã làm bọn họ hài lòng, khiến bọn họ mất cảnh giác, thậm chí còn ôm nhau trần truồng ngay trước mặt tôi.
Tôi lén chụp một bức ảnh rồi nhanh chóng chuồn ra ngoài.
Thật là chướng mắt.
Hà Đông Viễn và mẹ chồng ngủ trong phòng ngủ chính, còn đồ đạc của tôi thì chuyển sang phòng khách.
Tôi cũng không muốn ngủ ở phòng ngủ chính, thật kinh tởm.
4
Suốt một tháng liên tiếp, tôi thay đổi cách nấu các món thịt cá lớn.
Tôi nuôi mấy người họ như nuôi lợn.
Mẹ chồng tôi không những không béo lên mà còn gầy đi.
Mỗi đêm, tôi đều nghe thấy những tiếng động từ phòng bên cạnh.
Sáng hôm sau, mẹ chồng đi ra, vẻ mặt đầy xuân tình.
Bà ta khiêu khích nhìn tôi.
"Đồ vô dụng, ngay cả một người đàn ông cũng không giữ được."
Tôi cạn lời, thực sự cạn lời.
Cái đồ dưa chuột thối nát đó mà bà ta cũng coi là bảo bối.
Tôi nói với Hà Đông Viễn rằng em gái đã tìm cho tôi một công việc tạm thời, phải làm trong một tháng.
Mẹ chồng tôi kiên quyết không đồng ý, kéo Hà Đông Viễn sang nói xấu.
"Cái loại con gái như nó ra ngoài thì lòng dạ sẽ hoang dại, ai biết ra ngoài mấy ngày là đi tìm thằng đàn ông hoang dại nào."
Hà Đông Viễn cũng nhìn tôi với ánh mắt không chút thiện cảm nào.
"Hay là em không đi nữa, một tháng chỉ có hai mươi ngàn, thôi vậy."
Nghe tôi nói vậy, Hà Đông Viễn lập tức thay đổi thái độ, mẹ chồng cũng lườm một cái.
"Cô phải đi, nhưng phải về nhà nấu cơm, phục vụ chúng tôi."
Hà Đông Viễn gật đầu hài lòng, và đẩy tôi ra khỏi nhà.
Ở nhà, họ không kiêng nể gì mà làm chuyện bậy bạ ngay trên ghế sô pha.
Nhìn thấy những hình ảnh trần truồng trên camera giám sát, tôi chỉ cảm thấy cái ghế sô pha này không thể ngồi được nữa.
Thật xui xẻo.
Mẹ chồng tôi ăn ngày càng nhiều, nhưng cân nặng lại ngày càng giảm.
Tình cờ thấy một người livestream ăn uống, nghe tôi nói rằng có thể kiếm tiền, mẹ chồng tôi cũng nảy sinh ý nghĩ.
Bà ta nghi ngờ thử vài ngày, sau đó phát hiện thực sự có thể kiếm tiền.
Bà ta bắt đầu ăn uống vô độ mỗi ngày, hoàn toàn không kiểm soát.
Tốt lắm, kế hoạch đã thành công.
5
Bây giờ mẹ chồng tôi hoàn toàn chìm đắm trong việc livestream, mỗi ngày ăn càng nhiều hơn, và còn qua lại với một người hâm mộ giàu có.
Bà ta cũng lơ là việc giám sát tôi.
Một thời gian sau, mẹ chồng tôi đột nhiên nói với tôi: "Tiểu Dật à, sao dạo này mẹ cứ chóng mặt, khó chịu, có phải bị bệnh rồi không?"
"Ôi, mẹ ơi, chắc chắn là mẹ ăn nhiều quá, bị say khí thôi, nghỉ ngơi một chút là được."
Tôi nói qua loa.
Mẹ chồng tôi thấy tôi hoàn toàn không quan tâm, lập tức sốt ruột.
"Ý cô là sao, tôi cảm thấy không khỏe, cô mau về chăm sóc tôi."
Tôi quay sang mách Hà Đông Viễn: "Chồng ơi, mẹ chồng bảo em nghỉ việc, về chăm sóc bà, bà còn nói sẽ không livestream nữa."
Với tính cách ích kỷ, nhỏ nhen của Hà Đông Viễn, anh ta đã coi số tiền đó là của riêng mình, giờ đột nhiên mất đi, chắc chắn sẽ rất tức giận.
Quả nhiên, anh ta ngay lập tức mắng mẹ chồng một trận.
"Bệnh gì chứ? Bà già rồi còn dám giở thói lười biếng à? Ở quê có nhiều bài thuốc dân gian lắm, đi bệnh viện tốn tiền oan uổng."
Bị con trai mắng, mẹ chồng tôi tắt hẳn, lủi thủi đi tìm mấy bài thuốc dân gian.
Bà ta còn đăng lên mạng xã hội nói con trai rất thông minh, bài thuốc dân gian này thật tốt, không còn chóng mặt nữa, tinh thần rất tốt, tiết kiệm được một khoản tiền lớn.
Hà Đông Viễn thấy vậy, nói với tôi: "Em cũng phải hiểu chuyện, mẹ bao năm nay không dễ dàng gì, nhà nào mà con dâu chẳng chăm sóc mẹ chồng, em làm nhiều một chút, để bà ấy hưởng phước đi."
Tôi giật giật khóe miệng: "Hả? Anh nói gì cơ? Ông chủ giục em rồi, đợi vài ngày nữa em nhận tiền rồi đưa hết cho anh nhé."
Tối về đến nhà.
"Chồng ơi, chiều nay anh có chuyện gì muốn nói với em à?"
Hà Đông Viễn mấp máy môi, cuối cùng vẫn không nói gì.
Đêm khuya, nhìn mẹ chồng vẫn đang cố gắng livestream ăn uống, tôi đặt một thùng nước lớn bên cạnh bà ta.
"Mẹ ơi, ăn nhiều chắc chắn khát, uống nhiều nước vào để tốt cho sức khỏe."
Mẹ chồng tôi uống nước, tỉnh táo hơn một chút, không còn chóng mặt nữa.
Bà ta đã tin lời tôi nói.
Cứ nghĩ khát nước là do ăn nhiều, và uống nhiều nước thì tốt cho cơ thể.
6
Mẹ chồng tôi ngày càng gầy đi, da mặt vàng vọt, má hóp lại.
Ngày nào cũng thức đêm livestream, quầng thâm mắt có thể kéo đến cằm.
Bữa ăn hàng ngày vẫn là những món ăn nhiều dầu mỡ và những món tráng miệng ngọt đến phát ngán.
Hà Đông Viễn bắt đầu thấy khó nuốt, nhưng mẹ chồng tôi lại ăn ngon lành.
Không còn xa nữa.
Tôi từ từ ăn bát cơm trắng của mình.
Hà Đông Viễn ở bên cạnh ho khan một tiếng, giả vờ quan tâm nói với tôi: "Vợ ơi, bây giờ công việc của em cũng xong rồi, về nhà chăm sóc mẹ đi. Vì em mà mẹ gầy đi rồi đấy."
"Mẹ quá tốt với em, nhìn em xem, chẳng nghĩ gì cho mẹ cả."
Tôi cúi đầu, đảo mắt liên tục.
Mẹ chồng tôi ở bên cạnh nói kháy: "Ôi, người ta kiếm được tiền rồi, nên không thèm để bà già này vào mắt đâu."
Hà Đông Viễn nhìn tôi, vẻ mặt u ám.
Tôi ngay lập tức dùng sức véo vào đùi mình, nặn ra hai giọt nước mắt.
"Chồng ơi, anh không tin em sao? Em đã điền số tài khoản ngân hàng của anh, lát nữa ông chủ sẽ chuyển tiền thẳng vào tài khoản của anh."
Hà Đông Viễn cười gật đầu hài lòng, liếc nhìn mẹ chồng đang tiều tụy, cau mày nói: "Được rồi, Tiểu Dật là người thế nào chúng ta đều rõ, mẹ đừng làm khó vợ con nữa."
Mẹ chồng tôi kinh ngạc trừng mắt.
Bà ta mấp máy môi, chỉ vào Hà Đông Viễn.
"Mày dám vì con tiện nhân này mà mắng mẹ mày sao."
Mẹ chồng tôi ôm ngực kêu lớn lên.
"Mười tháng mang nặng đẻ đau sinh ra mày, mới mấy năm đã bị nó dụ dỗ đi rồi..."
Lặp đi lặp lại những lời đó, Hà Đông Viễn nghe thấy không nhịn được nữa, cắt ngang: "Thôi đi, chuyện này nói bao nhiêu lần rồi, già rồi mà còn khóc lóc, khóc hết cả phúc khí rồi."
Mẹ chồng tôi thực sự không thở được, mắt trắng dã rồi ngất đi.
Sự thay đổi đột ngột này khiến Hà Đông Viễn giật mình, giọng nói thay đổi.
Chân run lẩy bẩy.
"Vợ ơi, mẹ chúng ta..."
"Mau gọi 120, mau gọi 120!"
Không thể để bà ta cứ thế chết được.
Nếu chết dễ dàng như vậy thì quá dễ dàng cho các người rồi.