Trùng Sinh Báo Oán: Mẹ Chồng, Xin Mời Tự Chịu - Chương 3

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

7


Kết quả xét nghiệm là nhiễm toan ceton.


Tôi hoảng hốt bám lấy bác sĩ: "Bác sĩ, có cứu được không? Bệnh của mẹ chồng tôi phải chữa thế nào ạ? Có tốn nhiều tiền không?"


Bác sĩ thở dài, nhìn Hà Đông Viễn đang thất thần ngồi trên đất và tôi đang lo lắng bên cạnh, dừng lại một chút rồi nói: "Không phải bệnh gì lớn, có thể kiểm soát bằng thuốc."


Nghe xong, Hà Đông Viễn thở phào nhẹ nhõm.


Bác sĩ gọi tôi vào văn phòng, nói: "Đường huyết của mẹ cô quá cao, nếu không kiểm soát sẽ có nhiều biến chứng. Bệnh này không chỉ phải uống thuốc mà còn phải can thiệp vào cách sinh hoạt hằng ngày."


"Vâng, vâng, bác sĩ, tôi nhớ rồi." Tôi cảm ơn rối rít rồi rời khỏi phòng khám.


Lần này tôi sẽ giúp mẹ chồng can thiệp vào lối sống thật tốt.


Nhìn thấy Hà Đông Viễn từ xa, tôi nhanh chóng chạy tới ôm chầm lấy anh ta.


"Huhu, chồng ơi. Sao mẹ lại mắc bệnh nặng thế này, bác sĩ nói bệnh này phải uống thuốc lâu dài, không chữa khỏi được."


"Sẽ tốn bao nhiêu tiền đây, con cái chúng ta sau này phải làm sao?"


"Mẹ như thế này, sau này cũng không thể livestream được nữa, em phải chăm sóc mẹ cũng không thể đi làm, mất hai nguồn thu nhập, phải làm sao đây?"


Tôi ngước khuôn mặt đẫm lệ lên, nhìn thấy biểu cảm của Hà Đông Viễn thay đổi thất thường.


Cuối cùng, một tia độc ác lóe lên rồi vụt tắt, thay vào đó là vẻ đau buồn.


Anh ta dịu dàng vuốt ve mặt tôi:


"Thôi, chúng ta cứ giấu mẹ, đừng để mẹ lo lắng. Bác sĩ không phải nói là uống thuốc có thể kiểm soát được sao. Chúng ta đi lấy thuốc cho mẹ nhé."


Nói xong, anh ta quay người bước vào phòng bệnh.


Lòng tôi không ngừng lạnh đi, không ngờ anh ta lại nhẫn tâm với chính mẹ mình như vậy.


Sau khi tôi lấy thuốc xong thì Hà Đông Viễn đã đi từ lúc nào.


Tôi chậm rãi ngồi xuống bên cạnh mẹ chồng, gọi một phần vịt nướng vui vẻ gặm xương.


Mẹ chồng tôi mở mắt ra, nhìn thấy tôi đang mút xương, ngửi thấy mùi vị cay nồng và thơm lừng trong không khí, bà ta vươn tay ra với lấy phần vịt nướng của tôi.


"Đồ tiện nhân, tao chưa ăn mà mày đã ăn rồi à? Không được ăn nữa, đưa hết cho tao."


Mẹ chồng tôi vừa tỉnh lại chưa kịp hồi sức đã bắt đầu la hét, không thể chịu nổi khi thấy tôi ăn ngon sống tốt.


"Mẹ ơi, bác sĩ nói mẹ không được ăn."


"Con ranh con mày biết cái thá gì? Không phải là mày không muốn tao ăn đấy chứ, cố tình lấy lời bác sĩ ra dọa tao đúng không."


"Tốt lắm, mày dám ngược đãi tao, đợi tao gọi cho con trai tao, xem nó sẽ xử lý mày như thế nào."


Mẹ chồng tôi như bắt được thóp, trừng mắt nhìn tôi đầy vẻ hung hăng.


Hoàn toàn không có vẻ yếu ớt của một người bệnh, mà đầy sức sống.


Một người đàn ông lớn tuổi bên cạnh thấy vậy, liền lên tiếng giúp đỡ: "Ôi chị à, con dâu nhà chị đã ở đây chăm sóc chị suốt, con trai chị chỉ đến nhìn một lát rồi đi, chị làm vậy sẽ khiến con bé phiền lòng đấy."


"Liên quan gì đến ông, có phải ông để mắt đến con dâu tôi rồi không? Cái đồ hồ ly tinh này, chỉ cần không để ý là đi dụ dỗ đàn ông khắp nơi."


Mẹ chồng tôi nhảy cẫng lên.


"Con trai tôi là công chức, là cán bộ! Đến lúc đó tất cả các người sẽ chết hết!"


Lúc này, những ông bà già khác trong phòng bệnh cũng không thể chịu nổi, họ chỉ trỏ, nhìn tôi với ánh mắt thương hại.


Mẹ chồng tôi bực bội ngậm miệng lại dưới những lời chỉ trích.


"Con ơi, đừng sợ, bác sẽ làm chứng cho con. Mẹ chồng con cái miệng này cũng quá thối rồi, đừng để ý đến bà ta."


Bàn tay thô ráp và ấm áp của người bác gái đột nhiên khiến lòng tôi cảm thấy chua xót.


Thấy tình hình không ổn, mẹ chồng tôi lại la hét với tôi: "Mau đưa tao về, con trai tao nói không phải bệnh gì nặng, mày chỉ biết tiêu tiền hoang phí."


Tôi tủi thân nhìn bà ta, vẻ mặt như muốn nói nhưng không dám nói.


Những người xung quanh đều nhìn bà ta đầy vẻ khiển trách, chỉ trỏ.


Mẹ chồng tôi bỏ chạy, vừa chạy vừa gào lên với tôi: "Sao còn chưa đi, cái đồ này làm mất mặt tao rồi."


Tôi mỉm cười với những người khác trong phòng bệnh: "Xin lỗi, đã làm phiền mọi người nghỉ ngơi. Mẹ chồng tôi, haizz..."


Buổi tối về nhà, tôi thêm thắt chi tiết kể với Hà Đông Viễn rằng mẹ chồng đã nói trong bệnh viện rằng anh ta là cán bộ và sẽ đi xử lý mấy người khác.


Hà Đông Viễn nghe xong, gân xanh trên trán nổi lên.


Anh ta đi vào phòng tìm mẹ mình gây chuyện.


8


Một lát sau, Hà Đông Viễn đi ra, sắc mặt có chút không tự nhiên, chột dạ nhìn tôi.


"Vợ ơi, tối nay anh ngủ với mẹ. Bà ấy bị bệnh, là bệnh nhân, em thông cảm cho bà ấy một chút."


Thành thật mà nói, tôi không hề ngạc nhiên.


Tôi chỉ không ngờ rằng, mẹ chồng tôi lại có bản lĩnh như vậy.


Làm chuyện sai trái, lại còn đang bị bệnh, mà cũng có thể dỗ Hà Đông Viễn lên giường.


Anh ta thực sự là đói khát rồi.


Và tình yêu này thật là "chân ái", tôi thực sự kính nể.


Thế nhưng, sáng sớm hôm sau, tôi nghe thấy một tiếng hét thất thanh từ phòng của mẹ chồng.


Chồng tôi, Hà Đông Viễn, bò lăn bò càng ra khỏi phòng.


Anh ta hoảng sợ nhìn tôi, lắp bắp nói:


"Vợ, vợ ơi, anh, anh phải đi làm đây."


Nói xong, anh ta vội vàng chạy đi, như thể có ma đuổi sau lưng.


Tôi nhìn đồng hồ, mới hơn sáu giờ sáng, đi làm cái gì?


Thế nhưng tôi lười quản, dù sao tiếng hét của mẹ chồng trong phòng vẫn chưa dứt.


Tôi vừa chạy đến cửa phòng thì thấy ba ngón chân nằm trên sàn.


Tôi sững sờ.


Không phải, chơi "máu" thế cơ à, chơi đến rụng cả ngón chân luôn?


Mẹ chồng tôi ngồi trên giường hét lên, ôm đầu, toàn thân run rẩy.


Nước mắt nước mũi tèm lem trên mặt.


"Con dâu! Con dâu! Chân mẹ, ngón chân của mẹ bay ra rồi!"


"Đi bệnh viện, mẹ phải đi khám bác sĩ!"


Mẹ chồng run rẩy, nắm lấy tay tôi.


"Ôi mẹ ơi, trông mẹ bây giờ đáng sợ quá! Một chân chỉ còn hai ngón thôi."


Tôi kêu lên một cách khoa trương, đồng thời hất tay bà ra.


"Sợ quá sợ quá, mẹ ra ngoài người ta sẽ coi mẹ là quái vật mất."


Mẹ chồng nghe vậy, môi mấp máy hồi lâu cũng không nhắc đến chuyện đi bệnh viện khám bác sĩ nữa.


Lúc này, Hà Đông Viễn đột nhiên gọi điện cho tôi.


"Vợ à, mấy ngày này công ty phải tăng ca, anh không về nhà đâu."


Tôi nhìn ánh mắt đầy hy vọng của mẹ chồng, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu.


"Chồng ơi, vậy mẹ... phải làm sao?"


"Em lo đi, bây giờ anh không muốn nhìn thấy bà ấy."


Nói xong, anh ta vội vàng cúp máy.


Nghe tiếng tút tút trong điện thoại, khuôn mặt mẹ chồng tôi bỗng xám xịt.


Một mình bà ngồi bệt trên giường, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.


Đồng nghiệp của chồng gửi tin nhắn hỏi tôi:


[Chị Dật, dì xảy ra chuyện gì vậy? Hôm nay chồng chị đến xin nghỉ mấy ngày, nói là mẹ anh ấy bị ốm phải về chăm sóc.]


Tôi trả lời vài câu qua loa rồi kết thúc cuộc trò chuyện.


Hà Đông Viễn đúng là hai đầu xin nghỉ, nói là đi làm, vậy giờ anh ta đi làm ở đâu rồi nhỉ?


9


Có lẽ mẹ chồng tôi bị kích động bởi chuyện ngày hôm đó, mỗi ngày đều siêng năng livestream, sợ con trai sẽ bỏ rơi mình.


Và những thứ bà ta ăn ngày càng béo ngậy, bây giờ đã bắt đầu ăn cả mỡ cá.


Không khỏe thì uống vài viên thuốc.


Nhìn dáng vẻ điên cuồng của bà ta, lẩm bẩm những lời thần kinh.


"Đông Viễn chắc chắn sẽ quay về, chỉ cần tôi chăm chỉ livestream kiếm tiền, nó rất yêu tôi..."


Má hóp vào, tóc vàng hoe, trong phòng lại không bật đèn, ngồi đó trông giống như một con ma.


Trông bộ dạng này chắc không sống được bao lâu nữa, nhưng tôi làm sao có thể để bà ta chết dễ dàng như vậy được?


Nhận được tin nhắn từ đồng nghiệp của Hà Đông Viễn, tôi biết hôm nay anh ta đã đi làm.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo