Trùng Sinh, Công Chúa Một Lòng Đoạt Đích Thượng Vị - Chương 1

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

1


Đêm trước ngày Thẩm Huyên đăng cơ, nàng ta đã đến ngục giam thăm ta.


Vẻ ung dung hoa quý trên người nàng ta hoàn toàn lạc lõng giữa chốn lao tù tăm tối, ẩm thấp này.


"Nếu hoàng tỷ biết điều mà rút lui sớm hơn, thì đã chẳng phải chịu cảnh tù tội này."


Nàng ta kẻ cả nhìn ta, ánh mắt chứa đầy sự thương hại giả tạo và đắc ý.


Ta nghiêng đầu nhìn về phía sau lưng Thẩm Huyên.


Dưới ánh đèn leo lét, bóng hình cao ráo ấy in trên vách tường, trông càng thêm cao lớn, vững chãi.


Ta biết đó là ai.


"Thẩm Huyên," ta cụp mắt xuống, vẻ mặt nửa cười nửa không, "ngoài việc dựa dẫm vào đàn ông, ngươi còn biết làm gì nữa?"


"Hoàng tỷ cũng không cần phải nói những lời này để chọc giận muội đâu."


Thẩm Huyên liếc nhìn người phía sau, ý cười trong mắt càng thêm đậm.


Nàng ta phất tay ra hiệu cho người đó lui đi, rồi cúi người xuống, giọng nói nhẹ nhàng đến mức chỉ mình ta nghe thấy:


"Hoàng tỷ thân yêu của muội ơi, tỷ có biết muội đã lấy được tấm lệnh bài của tỷ như thế nào không?"


Chẳng đợi ta trả lời, nàng ta đã khúc khích cười.


"Là do người mà tỷ thương nhớ bao năm nay tự tay dâng đến cho muội đó!"


"À phải rồi, hoàng tỷ chắc vẫn chưa được nếm thử mùi vị của hắn đâu nhỉ? Thật đáng tiếc."


Ta chẳng hề bất ngờ.


Tấm lệnh bài ấy, từ đầu đến cuối ta chỉ đưa cho một mình Bùi Cảnh.


Và Bùi Cảnh, với tư cách là ám vệ thân cận của ta, đã phản bội ta.


Thấy ta chẳng hề tức giận, Thẩm Huyên cũng mất hứng, nói thêm vài câu rồi không giấu được vẻ chán ghét mà rời khỏi ngục giam.


Đêm đó, thuộc hạ cũ của ta nhân cơ hội cướp ngục, nhưng lại bị Bùi Cảnh đang canh giữ bên ngoài phát hiện.


Khi bị dồn đến vách núi, lại chính là Bùi Cảnh đã bắn ra mũi tên cuối cùng.


"Điện hạ!"


Vậy mà lúc rơi xuống vách núi, ta lại loáng thoáng nghe thấy tiếng gào đến xé lòng của hắn.


Chậc, thật buồn nôn.


Thế nhưng khi mở mắt ra lần nữa, ta đã trùng sinh.


"Trăn Nhi, con xem có vừa ý người nào không?"


Mẫu hậu nắm tay ta, chỉ vào một hàng thiếu niên trước mặt, đầy ẩn ý nói:


"Sau này đây sẽ là ám vệ thân cận của con, đừng có bướng bỉnh như mọi khi nữa, phải chọn lựa cho thật kỹ càng đấy."


… Ta đã trở về ngày ta chọn ám vệ.


2


Từng hàng thiếu niên mặc trang phục bó sát màu đen đứng trước mặt ta.


Theo lệ, các hoàng tử, công chúa khi đến tuổi trưởng thành đều sẽ có một ám vệ bảo vệ bên người, và hôm nay chính là ngày ta chọn ám vệ.


Mẫu hậu lo ta lại tái phạm tật cũ chỉ chọn người dựa vào mặt mũi, nên mới đặc biệt nhắc nhở.


"Nhi thần hiểu rồi ạ."


Ta hoàn hồn, đảo mắt qua hàng thiếu niên trước mặt và nhận ra Bùi Cảnh ngay lập tức.


Hắn quả thực sở hữu một dung mạo tuyệt trần.


Đặc biệt là sau khi chịu phạt đêm qua, sắc mặt hắn trắng bệch, nhưng thân hình lại càng thêm thẳng tắp.


Kiếp trước, ta chính vì tật cũ tái phát mà vừa nhìn đã trúng Bùi Cảnh.


Sau đó ta đối xử với hắn cực tốt, ngày ngày đều mang theo bên mình, không cần hắn phải làm nhiệm vụ bảo vệ.


Thuở niên thiếu, ta chỉ đơn thuần là thích vẻ ngoài ấy, nhưng tháng ngày sau đó lại là thật lòng rung động.


Vậy mà Bùi Cảnh vẫn phản bội ta.


Rõ ràng là ám vệ của ta, nhưng khi gặp thích khách lại vô thức xả thân bảo vệ Thẩm Huyên.


… Thẩm Huyên?


Ta sững người, nhạy bén nhận ra Bùi Cảnh trước mặt tuy vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, nhưng ánh mắt lại vô tình liếc về cùng một hướng mấy lần.


Ta nhìn theo hướng đó, vừa hay bắt gặp Thẩm Huyên đang đứng cạnh Phụ hoàng.


Chậc.


Tình cảm của người ta vốn dĩ ngay từ đầu đã hướng về Thẩm Huyên, hóa ra là ta đã chia rẽ uyên ương.


Ta cười lạnh trong lòng, chỉ cảm thấy một trận ghê tởm.


"Đã chọn được ai chưa?"


Thấy ta nhìn sang, Phụ hoàng mới ngẩng đầu lên, hỏi một câu cho có lệ.


Nhưng chưa đợi ta trả lời, ông đã lại cúi đầu hỏi Thẩm Huyên: "Vậy Huyên Nhi xem có muốn ai không?"


Rõ ràng hôm nay là ngày ta chọn ám vệ.


Phụ hoàng vừa dứt lời, ngay cả Mẫu hậu vốn luôn điềm tĩnh, đoan trang cũng không kìm được mà biến sắc.


"Hôm nay là tam hoàng tỷ chọn trước, Huyên Nhi không dám vượt quá phận sự."


Ta thấy Thẩm Huyên ngước lên nhìn về phía Bùi Cảnh, rồi nhanh chóng cúi đầu, nói bằng giọng mềm mỏng.


Dáng vẻ này của nàng ta khiến Phụ hoàng long nhan đại duyệt, nói thẳng rằng nếu có người vừa ý thì cứ chọn trước cũng không sao.


Sắc mặt Mẫu hậu tái mét.


Ta lặng lẽ vỗ về tay bà để an ủi, sau đó lướt mắt qua Bùi Cảnh, dừng lại ở người cuối cùng.


3


So với những ám vệ đứng trước, người này trông lôi thôi hơn hẳn.


Râu ria xồm xoàm che gần hết cả khuôn mặt, chẳng nhìn rõ dung mạo thật. Hắn đứng đó với dáng vẻ cà lơ phất phơ, thậm chí còn chẳng giống một ám vệ chút nào.


Nhưng lạ thay, đôi mắt màu hổ phách ấy lại trong veo, sạch sẽ, khi nhìn người khác còn mang theo vài phần ý cười.


… Sợ rằng đây là một ám vệ giả chăng?


Ta thầm nghĩ trong lòng, nhưng vẫn vô thức bước về phía người đó.


Nhưng chưa đi được vài bước, ống tay áo đã bị ai đó kéo lại.


Là Bùi Cảnh.


Hắn gần như đã giơ tay theo phản xạ, nhưng khi làm ra hành động này, vẻ mặt lại hiện lên sự mờ mịt hiếm thấy.


"Điện hạ..."


Hắn khẽ gọi ta, tay siết chặt hơn.


"Hỗn xược!"


Chưa đợi hắn nói xong, ta đã nhíu mày, ghê tởm quát: "Ai cho phép ngươi chạm vào bổn cung?"


"Điện hạ, dao găm."


Người cuối cùng kia lại đúng lúc đưa cho ta một con dao găm.


Thế là ta cũng chẳng đợi Bùi Cảnh tự giác buông tay, mà vung tay cắt đứt luôn phần ống tay áo đó.


"Điện hạ!" Bùi Cảnh đột nhiên mở to mắt.


Chỉ là hắn còn chưa kịp làm gì, đã bị thủ lĩnh Ám Vệ ty đang đứng gác bên cạnh trừng phạt nặng nề.


Cây roi dài có gai đ//ánh xuống khiến hắn m//áu tươi đầm đìa, nhưng Bùi Cảnh vẫn cắn răng không một tiếng kêu, bướng bỉnh nhìn chằm chằm về phía ta.


Quả là chuyện lạ.


Ta lười để ý, quay người đi thẳng về phía người vừa đưa dao găm cho mình.


Mà phía sau, Thẩm Huyên đã bắt đầu lên tiếng xin tha cho Bùi Cảnh.


Ta bĩu môi, ngẩng đầu nhìn người kia—


Đến gần mới phát hiện, người này đứng thẳng lưng thì cao đến kinh người.


Ta có chút không quen, lùi lại vài bước, hỏi:


"Ngươi tên gì?"


"Vệ Tịch."


Lúc trước không để ý, giọng nói của người này trong trẻo, là kiểu ta sẽ thích.


Nhưng cái tên này lại có chút quen tai.


Nhất thời không nhớ ra nên ta cũng không nghĩ nhiều nữa, bèn chỉ vào Vệ Tịch, nói với Mẫu hậu:


"Vậy con chọn hắn."


Lời vừa dứt, sắc mặt Bùi Cảnh đang quỳ trên đất lập tức trắng bệch như tờ giấy.


4


Ta đã mơ một giấc mơ.


Hoặc nói đúng hơn, đó là chuyện của kiếp trước.


Sau khi đoạt vị thất bại, ta bị Thẩm Huyên giam vào lãnh cung.


Lãnh cung nằm ở nơi hẻo lánh, người trong cung lại quen thói nịnh bợ kẻ trên, chà đạp người dưới, huống hồ lúc đó ai cũng chỉ muốn tránh ta thật xa.


Vì vậy, ba bữa cơm hằng ngày của ta đều do một tiểu thái giám mang đến.


Đôi lúc, tiểu thái giám đó sẽ đứng cách một bức tường để trò chuyện với ta.


Hắn nói hắn tên là Vệ Tịch.


—Vệ Tịch?


Ta đột nhiên bừng tỉnh.


Ngoài điện, mưa đêm tầm tã, sấm sét vang trời.


Ta không kịp xỏ giày, vội vàng chạy ra ngoài.


"Vệ Tịch—"


Lời định nói ra bỗng nghẹn lại nơi cổ họng.


Ta nhíu mày nhìn người đang quỳ ngoài điện của mình.


Cơn mưa lớn sớm đã làm ướt sũng y phục của người đó, hòa cùng m//áu tươi chảy xuống.


Mà Vệ Tịch thì đang cầm kiếm đứng bên cạnh hắn.


Thấy ta ra ngoài, mắt người kia sáng lên, nhưng rồi nhanh chóng lại ảm đạm đi.


Giọng hắn run rẩy, gần như là cầu xin:


"Điện hạ... tại sao không chọn thần?"

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo