Trùng Sinh, Công Chúa Một Lòng Đoạt Đích Thượng Vị - Chương 2

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

5


Cảnh tượng này dường như đã từng quen.


Năm đó khi ta bị hành thích ở hành cung, Thẩm Huyên đang đứng ngay cạnh ta.


Rõ ràng là một công chúa đã từng luyện võ, nhưng vào lúc đó, nàng ta lại hoảng loạn đến mức níu chặt tay áo ta, yếu đuối gọi "tam hoàng tỷ".


Lính gác ở hành cung rất đông, canh phòng nghiêm ngặt.


Nhưng lại có một tên thích khách có thể thoát khỏi vòng vây của vô số lính gác, tay cầm dao găm đâm về phía Thẩm Huyên.


Ta theo phản xạ định kéo Thẩm Huyên né đi, nhưng lại bị nàng ta dùng sức kéo lại, đứng khựng mất một giây.


Điều này ngược lại đã tạo cơ hội cho tên thích khách kia rút ngắn khoảng cách.


Bùi Cảnh vốn đang bị mấy tên thích khách khác bao vây, vội vàng thoát thân chạy đến định che chắn trước mặt chúng ta.


Nào ngờ tên thích khách kia vô cùng xảo quyệt, vung tay dùng nỏ tay bắn liên tiếp mấy mũi tên về phía ta.


Chẳng biết từ lúc nào, bàn tay Thẩm Huyên vốn đang siết chặt tay áo ta đã buông ra, còn nàng ta thì được Bùi Cảnh che chắn kín kẽ phía sau.


Lúc bị mũi tên bắn trúng, ta thấy Bùi Cảnh mặt mày hoảng hốt định chạy lại đỡ ta.


Còn phía sau, trên mặt Thẩm Huyên vẫn còn nụ cười đắc ý chưa tan.


Sau đó, Bùi Cảnh vì hộ chủ không chu toàn mà bị phạt, giam trong thủy lao của Ám Vệ ty ba ngày ba đêm.


Đêm hắn được thả ra cũng là một đêm mưa gió bão bùng như thế này.


Bùi Cảnh cũng quỳ trước điện của ta như vậy, mưa lớn xối lên những vết thương chưa được xử lý trên người hắn, hòa cùng m//áu tươi chảy thành vũng.


Ta hỏi hắn: "Ngươi có biết bên cạnh Thẩm Huyên vốn dĩ có ám vệ riêng của nàng ta bảo vệ không?"


Phụ hoàng cực kỳ sủng ái Liên Quý phi.


Vì thế, trong số các hoàng tử và công chúa, Thẩm Huyên là người được sủng ái nhất.


Mà ám vệ bên cạnh Thẩm Huyên, lại là một trong những ảnh vệ lợi hại nhất từng phục vụ bên cạnh Phụ hoàng.


Ta thấy thân mình Bùi Cảnh run lên.


Người này dù bị thương, dầm mưa quỳ gối, lưng vẫn thẳng tắp.


Hắn nhìn thẳng về phía trước, chỉ nói một câu: "Là thuộc hạ thất trách, xin Điện hạ trách phạt."


"Bùi Cảnh." Ta ngồi xổm xuống, đột nhiên dùng cây trâm xé toạc lớp vải trên người hắn.


Thân hình trắng trẻo, rắn rỏi đầy những vết sẹo do roi vọt, và vết sẹo dữ tợn trên ngực gần như chạy dọc khắp phần thân trên của Bùi Cảnh.


Từ vai trái chéo xuống đến eo, cắt ngang qua tim.


Đây không phải là lần đầu ta nhìn thấy vết sẹo này trên người Bùi Cảnh.


Nhưng đây là lần đầu tiên ta mặc kệ sự ngăn cản của hắn mà đưa tay chạm vào.


"Điện hạ!"


Bùi Cảnh gần như thất thố kêu lên một tiếng, vẻ mặt bình tĩnh ban đầu dần bị thay thế bởi sự hoảng loạn.


Không biết có phải do gió đêm lạnh buốt hay không, mà cơ thể ta chạm vào đang run lên khe khẽ.


"Bùi Cảnh," ta ôn hòa cười với hắn, nhưng giọng nói lại lạnh đến thấu xương, "vết sẹo này sẽ là tấm kim bài miễn tử của ngươi, nhưng không phải là vĩnh viễn."


Bùi Cảnh từng cứu ta một mạng.


Lần đó, hắn suýt chút nữa đã ch//ếc.


"Nếu có lần sau, bổn cung sẽ tự tay lấy mạng ngươi."


Thật ra ban đầu ta còn định kiên nhẫn hỏi Bùi Cảnh, nếu cho hắn một cơ hội nữa, hắn sẽ chọn ta hay chọn Thẩm Huyên.


Nhưng nhìn thấy dáng vẻ bướng bỉnh không chịu cúi đầu của Bùi Cảnh, ta đột nhiên mất hết hứng thú.


Đây cũng là lần đầu tiên ta để lộ bản tính thật của mình trước mặt Bùi Cảnh.


Vì vậy hắn ngây người nhìn ta, một lúc lâu sau mới lí nhí nói một tiếng "Vâng".


Nhưng thế sự vô thường, ai ngờ được "lần sau" ấy lại đến, và lại là Bùi Cảnh tự tay lấy mạng ta.


—Chậc, đúng là vô dụng.


6


"Điện hạ—"


Giọng nói run rẩy của Bùi Cảnh kéo ta về thực tại.


Hắn còn định nói gì đó, nhưng thanh trường kiếm của Vệ Tịch đã kề ngay cổ hắn.


Lưỡi kiếm sắc bén cứa vào da thịt trên cổ Bùi Cảnh, m//áu tươi theo thân kiếm nhỏ giọt.


"Đêm hôm đột nhập tẩm cung của Điện hạ, đáng bị xử tử."


Giọng Vệ Tịch trong trẻo, vẫn giữ dáng vẻ cà lơ phất phơ đó.


Nhưng bàn tay cầm kiếm lại vô cùng vững vàng.


Hắn nghiêng đầu nhìn ta: "Điện hạ lùi vào trong một chút đi. Mưa lớn, đừng để làm bẩn mắt Điện hạ."


Thế là ta ngoan ngoãn lùi vào trong điện.


"Vệ Tịch!" Khoảng cách hơi xa, ta nói lớn: "Vậy sao ngươi còn chưa giết hắn?"


Theo lý mà nói, ngay từ khoảnh khắc Bùi Cảnh xông vào cung của ta, hắn đã phải ch//ếc rồi.


"Ngươi đã thất trách."


Ta nói bằng giọng khẳng định.


Vệ Tịch không kìm được mà tay run lên một cái, thế là vết thương trên cổ Bùi Cảnh lại sâu thêm một chút.


"Bị dọa thôi, xin lỗi nhé," Vệ Tịch liếc nhìn, buột miệng nói, "Tiểu Điện hạ nhà ta còn nhỏ, ngày thường nói chuyện hay thích đùa giỡn. Huynh đệ ngươi đừng để bụng nhé, có làm ma cũng đừng ám Tiểu Điện hạ nhà ta."


Không biết từ nào đã kích động đến Bùi Cảnh.


Hắn đỏ hoe mắt, lồng ngực phập phồng vì cảm xúc dữ dội.


Hắn gằn giọng: "Nếu ta là thích khách, thì lúc này Điện hạ đã gặp nguy hiểm. Vệ Tịch, rõ ràng là ngươi đã để mặc ta xông vào, bây giờ lại giả nhân giả nghĩa trước mặt Điện hạ. Trách nhiệm của ám vệ là dọn sạch mọi nguy hiểm cho chủ nhân, nhưng ngươi lại chỉ lo trêu đùa ta mà không màng đến an nguy của Điện hạ, ngươi có tư cách gì để nói đến việc bảo vệ Điện hạ!"


Chậc, nói nghe thật là đại nghĩa lẫm liệt.


Ta suýt chút nữa đã không kìm được mà vỗ tay khen ngợi hắn.


Tiếc là, bản chất của kẻ này vốn đã mục ruỗng từ trong xương.


Bóng dáng thiếu niên đang quỳ trên đất dần dần chồng lên hình ảnh kẻ đã giương cung bắn ch//ếc ta ngày đó.


Ta nheo mắt nhìn hắn một lúc, rồi đột nhiên bật cười.


Ta hỏi hắn: "Ngươi tên gì?"


"Bùi Cảnh."


"Bùi Cảnh à," ta cười gật đầu, rồi từ từ thu lại nụ cười trên mặt, "chỉ là một ám vệ nhỏ nhoi, ngươi lấy tư cách gì để chất vấn người mà bổn cung muốn bảo vệ!"


—Ngươi tên gì?


—Bùi Cảnh.


—Bùi Cảnh à... vậy sau này ngươi chính là người mà bổn cung muốn bảo vệ!


Bùi Cảnh không thể tin nổi nhìn ta, huyết sắc trên mặt dần dần phai nhạt.


Ánh mắt đó đau thương, xuyên qua màn mưa như thể có thể chạm vào người ta.


Ta vẫn cười tủm tỉm, nhưng lần này là nói với Vệ Tịch: "Còn không ra tay, định để bổn cung phải tự mình làm sao?"


Vệ Tịch gãi cằm, gật đầu.


Thế nhưng ngay lúc hắn định ra tay, Bùi Cảnh cuối cùng cũng không chống cự nổi mà ngất đi.


Thế là ta nghe thấy người này "chậc" một tiếng, như thể cố ý để ta nghe thấy mà lớn tiếng bình phẩm: "Yếu hơn cả đàn bà, sao mà làm ám vệ được chứ? Làm sao mà bảo vệ chủ nhân?"


Rồi hắn ngẩng đầu lên, nhìn ta với vẻ mặt vô cùng thành khẩn và lương thiện:


"Tiểu Điện hạ, hay là chúng ta cứ đâm vài lỗ thôi. Dù sao thì bây giờ hắn cũng là ám vệ bên cạnh Thất công chúa rồi."


Ta suy nghĩ vài giây, cảm thấy đề nghị này của Vệ Tịch rất hay.


Thậm chí còn rục rịch, muốn tự mình ra tay.


Nhưng cuối cùng đã không thành công.


Vì Thẩm Huyên đã đến.


Ta nhìn nàng ta được một đám người vây quanh chạy vào, mưa làm ướt vạt áo choàng lông hạc đắt tiền của nàng ta, nhưng nàng ta chẳng hề để tâm.


"Tam hoàng tỷ!" Thẩm Huyên thở hổn hển.


Nàng ta dang hai tay che trước mặt Bùi Cảnh, khuôn mặt không giấu được vẻ lo lắng: "Tỷ đừng làm hại hắn!"


Lúc này Thẩm Huyên còn chưa đến tuổi cài trâm, gương mặt non nớt và ngây thơ, trông như một người chưa từng trải sự đời.


Nhưng chính con người như vậy, lại nhìn thấu lớp ngụy trang bao năm của ta, rồi như thể đã biết trước mà chuẩn bị sẵn sàng những đối sách hoàn hảo cho từng bước đi của ta.


Thế là ta nghiêng đầu nhìn nàng ta, cười tủm tỉm:


"Được thôi."


"Nhưng Thất hoàng muội phải coi chừng con chó bên cạnh muội cho kỹ, sau này đừng thả nó ra ngoài cắn bậy nữa."


Thẩm Huyên cắn môi dưới, sắc mặt thoáng chốc trở nên khó coi.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo