Trùng Sinh, Công Chúa Một Lòng Đoạt Đích Thượng Vị - Chương 10 - Hoàn

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

23


Trưởng công chúa dũng mãnh thiện chiến, lại bị chính em trai mình gả cho một kẻ nhu nhược, ban cho phong hiệu Tĩnh Nhàn.


A tỷ có tài trị quốc, nhưng ngay cả mẹ của tỷ ấy cũng không tin tỷ ấy với thân phận nữ nhi có thể trở thành một minh quân.


Nhưng ta đã gặp được Vệ Tịch.


Ta đã từng thẳng thắn nói với Vệ Tịch về dã tâm của mình.


Đây là một hành động táo bạo.


Nhưng vì đó là Vệ Tịch, ta bằng lòng tin tưởng thêm một lần nữa.


Hắn nghe xong, chỉ cảm khái một câu: "Con đường này của Tiểu Điện hạ không dễ đi đâu."


"Ta đã tự chọn con đường này, thì đã sớm nghĩ thông mọi chuyện. Nếu thắng, sau này triều đại thay đổi, cũng sẽ có nữ nhân dám cùng nam nhân tranh đấu một phen."


Khi đó, ta đang ngồi trên cây nhìn ra phương xa ngoài cung.


Còn Vệ Tịch đứng dưới gốc cây, giang rộng hai tay.


Hắn nói hắn phải đề phòng ta ngã xuống, để kịp thời đỡ lấy ta.


"Nếu thua thì sao?"


"Thua sao? Chẳng qua là miệng đời trăm lối, tiếng xấu ngàn năm. Ta chịu được sự chửi mắng nhất thời này, nếu sử xanh lưu lại tiếng xấu muôn đời, ta cũng gánh nổi. Dù sao thì lúc đó ta đã là một nắm đất vàng, những người này nếu thỉnh thoảng mắng ta vài câu, cũng chẳng qua là để nhiều người biết đến những chuyện này hơn, có lẽ sẽ có người từ đó mà hiểu được một hai phần suy nghĩ của ta... Chậc, ta lại thấy đây là một cơ hội tốt."


Vệ Tịch nghĩ ngợi, rồi giơ ngón tay cái lên với ta: "Rất táo bạo."


"Vệ Tịch."


"Hửm?"


"Ta chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thua."


Ta cười hì hì nhảy từ trên cây xuống, vừa vặn được Vệ Tịch ôm gọn trong lòng.


Vệ Tịch nói không sai, tư thế đó tuy hơi xấu, nhưng lại có thể đỡ được ta kịp thời hơn.


Ta ôm cổ Vệ Tịch, nói với hắn: "Chỉ cần có một nữ nhân đứng lên, đó chính là chiến thắng của ta."


"Vậy thì tốt quá," Vệ Tịch rảnh một tay ra ngăn cản hành động lộn xộn của ta, lườm ta một cái rồi lại cười toe toét, "Không sao, Tiểu Điện hạ có con đường của Tiểu Điện hạ, ta có con đường của ta."


Lời này của Vệ Tịch nghe rất không ổn.


Ta nghe rất không thoải mái.


Thế là ta nhảy khỏi người hắn, rồi véo mạnh vào phần eo mềm của hắn, hung hăng hỏi:


"Vậy con đường của ngươi ở đâu?"


Hắn thu lại ánh mắt nhìn về phía xa, cuối cùng dừng lại trên người ta.


Tiểu ám vệ có khuôn mặt trẻ con cười toe toét để lộ hàm răng trắng bóng, đôi mắt màu hổ phách ngập tràn ý cười, lấp lánh dưới ánh hoàng hôn.


Hắn nói: "Ở phía trước của Tiểu Điện hạ chứ đâu!"


—Ta sẽ ở phía trước dẹp tan mọi trở ngại cho Tiểu Điện hạ.


—Cho nên Tiểu Điện hạ à, người đừng sợ.


—Người cứ mạnh dạn tiến về phía trước đi!


Ta đã hiểu lời của Vệ Tịch.


Từ nay về sau, con đường phía trước dù thuận lợi hay gập ghềnh, ta cũng không còn sợ hãi nữa.


24


Thuận Thừa năm thứ mười lăm, Tân Thái tử qua đời.


Hoàng hậu đau đớn tột cùng, ở lì trong Trung cung không ra ngoài.


Năm sau, Tuyên Tông Đế chìm đắm trong thuật tu tiên, bỏ bê triều chính.


Tĩnh Nhàn Trưởng công chúa rời chùa Bạch Minh, khéo léo khuyên can Tuyên Tông Đế nhưng lại bị giam lỏng, gây nên sự phẫn nộ của quần thần.


Thuận Thừa năm thứ mười bảy, các hoàng tử tranh đoạt nội bộ, tai ương xảy ra khắp nơi.


Cùng năm, Thất công chúa Thẩm Huyên dâng thủy lợi sách, lại đề xuất phương pháp trồng trọt mới, giải quyết nạn đói ở phương Bắc.


Tuyên Tông Đế vui mừng, ban thưởng lớn cho Thất công chúa.


Tuy nhiên năm sau, mùa mưa đê vỡ, sách lược gây đại họa, phương pháp trồng trọt cũng không khả thi. Triều đình dốc sức xây dựng thủy lợi, làm dân hao tổn tiền của, quốc khố trống rỗng, dân chúng oán thán.


Quân phản loạn nổi lên khắp nơi, với danh nghĩa "thanh quân trắc, lập tân triều", uy hiếp kinh đô.


Tuyên Tông Đế kinh hãi, dẫn theo Liên Quý phi, Thất công chúa hoảng loạn chạy trốn đến hành cung.


Trong lúc nguy cấp, Tam công chúa Thẩm Trăn cùng Tĩnh Nhàn Trưởng công chúa đích thân dẫn binh, trấn áp quân phản loạn.


Dưới trướng nàng có một đội nữ binh tinh nhuệ, chiến đâu thắng đó, vạn người không địch nổi.


Sau đó, tại hành cung nghênh đón Tuyên Tông Đế trở về.


Thuận Thừa năm thứ hai mươi, Tam công chúa Thẩm Trăn được phong làm Hoàng thái nữ.


Triều đình xôn xao bàn tán.


Hoàng thái nữ dùng thủ đoạn sấm sét để trấn áp, có Tĩnh Nhàn Trưởng công chúa và Tân nhiệm Đại tướng quân phụ tá.


Thuận Thừa năm thứ hai mươi hai, Hoàng thái nữ Thẩm Trăn kế vị, đổi niên hiệu thành Vĩnh Diên.


Sau đó, Nữ đế từng bước mở trường học cho nữ, dùng nữ thương nhân, cho phép nữ tử vào triều làm quan.


Từ đó, thời cuộc định yên.


25.


Đêm trước khi đăng cơ, ta đã đến gặp Thẩm Huyên.


"Sao có thể? ... Rõ ràng trước đây ta đều đã thành công, tại sao, tại sao biến số của ngươi lại nhiều đến thế!"


Thẩm Huyên căm hận nhìn ta chằm chằm, nhưng không dám lại gần.


Nàng ta vẫn không thể tin mình sẽ thua ta, nhưng lại sợ hãi thủ đoạn của ta.


Ta từ trên cao nhìn xuống nàng ta.


Liên Quý phi đã ch//ếc.


Bà ta thực chất không có bản lĩnh gì lớn, chỉ dựa vào những lời tiên tri trước đây.


Nhưng giờ đây tất cả đều đã mất hiệu lực.


Mưu hại hai vị Thái tử, đáng tội ch//ếc.


Nhưng Thẩm Huyên lại không ch//ếc được.


Có lẽ vì thân phận thiên mệnh nữ chủ, người khác không thể làm tổn hại đến nàng ta dù chỉ một chút.


Trừ Vệ Tịch.


Nhưng ta không muốn tay Vệ Tịch vấy bẩn m//áu của Thẩm Huyên, nên ta đã giam nàng ta trong địa lao.


Ban đầu Thẩm Huyên còn nghĩ sẽ có người đến cứu mình, thế là ta thỉnh thoảng lại dẫn Vệ Tịch đến địa lao đi một vòng.


Sau đó, nàng ta sợ rồi.


Nàng ta quỳ xuống cầu xin ta, thần trí điên loạn: "Tam hoàng tỷ, Tam hoàng tỷ không phải muốn cứu nữ nhân trong thiên hạ sao? Ta cũng là một trong những nữ nhân đó, tại sao không chịu tha cho ta?"


"Ngươi nói sai rồi."


Ta giật tà áo của mình ra, nói với Thẩm Huyên: "Người ta muốn cứu, là những nữ nhân có thân phận như bèo dạt mây trôi dưới thế đạo này."


"Người ta muốn cứu, là những nữ nhân cải nam trang vào quân doanh, ra chiến trường giết giặc, dũng mãnh thiện chiến, nhưng lại vì thân phận nữ nhi mà bị đồng đội ghen ghét, hãm hại đến ch//ếc."


"Người ta muốn cứu, là những nữ nhân vốn không có lỗi, nhưng lại vì dung mạo mà bị quyền quý áp bức, làm nhục đến ch//ếc giữa chốn đông người."


"Thẩm Huyên, họ không giống ngươi."


"Đương nhiên không giống!" Thẩm Huyên gào lên với ta, "Thân phận họ hèn mọn, đáng phải chịu những trắc trở đó. Thế đạo là vậy, là thế đạo này như vậy!"


"Cho nên ta mới phải thay đổi cái thế đạo này. Thế đạo này đối với nữ nhân quá hà khắc, vậy thì ta nhất định phải đòi lại danh dự cho nữ nhân."


Ta không nói thêm với Thẩm Huyên nữa.


Bùi Cảnh cũng ở đây.


Cho nên Thẩm Huyên ngay cả tự sát cũng không làm được.


"Ta sẽ không để ngươi ch//ếc."


Ta liếc nhìn Bùi Cảnh đang im lặng, rồi lại khẽ cúi người nhìn chằm chằm vào mắt Thẩm Huyên, từng chữ một:


"Các ngươi phải sống, sống đến mười năm, trăm năm... cũng không được yên ổn!"


26


Lúc ra ngoài, trời nắng rực rỡ.


Vệ Tịch đang đợi ở bên ngoài.


Thấy ta bình an vô sự ra ngoài, hắn mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.


"Ngươi lo ta lại bị Bùi Cảnh dỗ dành sao?"


Mấy năm trước, mỗi khi ta đến địa lao, hắn nhất quyết đòi đi theo.


Vào rồi cũng không chạy lung tung, chỉ đứng chắn trước mặt Bùi Cảnh không cho ta nhìn.


"Ta là người nhỏ mọn như vậy sao?"


Vệ Tịch hừ lạnh.


Nhưng hắn nín được vài giây lại không nhịn được: "Mấy hôm trước ta vào xem rồi, Bùi Cảnh kia bây giờ xấu không thể tả nổi!"


Vệ Tịch cố ý nhấn mạnh bốn chữ đó, lắc đầu đắc ý.


"Nào chỉ xấu không thể tả, ngay cả vóc dáng cũng không được một phần cường tráng như ngươi."


Ta gật đầu thuận theo ý hắn.


Vệ Tịch nhìn ta một cái, muốn nói lại thôi.


"Sao vậy?"


Ta dừng lại hỏi hắn.


Thế là Vệ Tịch nhìn quanh bốn phía, rồi nhảy đến trước mặt ta giang hai tay ra, nói nhỏ:


"Tiểu Điện hạ nếu bây giờ thèm thân thể của ta, thì người cứ lén lút 'măm'—"


"Vệ Tịch!"


"Vâng!"


Thấy ta sa sầm mặt, Vệ Tịch nhanh nhảu đáp một tiếng, không nói thêm gì nữa.


Nhưng không lâu sau lại ấm ức nói: "Tiểu Điện hạ dạo này càng ngày càng thích mắng ta."


"Rõ ràng đêm hôm trước còn khen ta có tư chất hơn người!"


Hắn lẩm bẩm.


Thấy hắn càng nói càng quá đáng, ta liền cắt ngang: "Tua kiếm ta bảo ngươi bện đã xong chưa?"


Ta khắc kiếm gỗ, Vệ Tịch bện tua kiếm, mỗi người một việc rõ ràng.


Nhưng kiếm gỗ của ta đã làm xong từ lâu, mà hắn vẫn lười biếng chưa chịu động tay.


Chỉ đến hôm nay—


"Đương nhiên là xong rồi!" Hắn hùng hồn đòi ta ban thưởng, "Nhưng Tiểu Điện hạ phải đồng ý một yêu cầu của ta."


"Ngươi cầu gì?"


"Cầu một—"


Vệ Tịch lôi tua kiếm màu đỏ từ trong lòng ra đặt vào lòng bàn tay ta, từng chữ một, vô cùng nghiêm túc:


"Tiểu Điện hạ bình an thuận toại, vạn sự vô lo."


Vậy thì ta chúc Tiểu Điện hạ bình an thuận toại.


Giống như năm nào trong lãnh cung, ta và tiểu thái giám đó cách một bức tường lạnh lẽo trò chuyện suốt đêm.


Đoạt vị thất bại, ta rõ ràng là kẻ sắp ch//ếc, nhưng tiểu thái giám đó lại cố chấp chúc ta bình an thuận toại.


Bảo vệ ta bình an thuận toại.


Hắn cũng đã làm được.


Trên chiến trường, trước điện Thừa Càn.


Chống lại lưỡi kiếm của võ nhân, cản lại lời bút chiến mực phạt.


Luôn có một người sẽ cười và nói với ta:


"Tiểu Điện hạ đừng sợ, có ta ở đây mà."


"Người cứ mạnh dạn tiến về phía trước, đừng ngoảnh đầu lại nhé."


"Tiểu Điện hạ của ta, nhất định sẽ lưu danh sử sách!"


Ta từ từ siết chặt lòng bàn tay, nắm chặt tua kiếm trong tay.


Mày mắt cong cong:


"Được."


Từ nay bình an thuận toại, đồng hành cùng nhau.


(Hoàn)

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo