Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
21
Ra khỏi nhà lao, điều đầu tiên ta thấy là Vệ Tịch đang bưng một bát thuốc đợi ở ngoài.
Hắn thấy ta đến cũng không nói gì, chỉ trừng mắt nhìn rồi đưa bát thuốc đến trước mặt ta, ra hiệu cho ta uống thuốc.
Ta chưa kịp đến gần đã ngửi thấy một mùi m//áu tanh rất nhạt.
Ta nhận lấy, rồi hỏi Vệ Tịch: "Sao hôm nay ngươi lại nghĩ đến việc cạo đi bộ râu quý báu của mình vậy?"
Dọc đường đi, không ít người đã ném cho Vệ Tịch những ánh mắt kinh ngạc và kỳ quái.
Vệ Tịch tuy không nói, nhưng ta cũng cảm nhận được cơ thể hắn có chút cứng đờ.
Vậy mà chỉ một câu hỏi đơn giản như vậy lại khiến hắn đỏ bừng cả mặt.
Bây giờ không có bộ râu che giấu, khuôn mặt trắng trẻo tuấn tú đó "bùm" một tiếng đỏ rực lên, như thể bị luộc chín.
Ta: ...
Ta hình như đã biết bộ râu đó có tác dụng gì rồi.
Vệ Tịch ho nhẹ một tiếng, hất cằm về phía bát thuốc trong tay ta: "Tiểu Điện hạ uống trước đi, uống xong ta sẽ nói cho người biết."
Dù sao cũng không phải chưa từng uống m//áu của Vệ Tịch, nên ta dứt khoát uống một hơi cạn sạch.
Rồi không đợi ta chủ động hỏi, hắn đã tự mình khai báo.
"Độc trong cơ thể Tiểu Điện hạ đã tích tụ lâu ngày, cần phải uống nhiều m//áu của ta. Đương nhiên, m//áu ở mỗi bộ phận trên cơ thể ta lại có tác dụng khác nhau."
Ta mơ hồ cảm thấy lời này của Vệ Tịch có chút không ổn, nhưng chưa kịp ngăn lại, hắn đã cười tủm tỉm chỉ vào cổ mình:
"Trường hợp như của Tiểu Điện hạ, cần phải 'gặm' cổ ta nhiều hơn. Ta biết Tiểu Điện hạ là người yêu cái đẹp, nhìn vào khuôn mặt trước kia của ta chắc chắn không 'gặm' nổi."
Nói đến cuối, Vệ Tịch còn thở dài một hơi, ra vẻ như đã hy sinh rất lớn vì ta.
Hắn xưa nay vốn quen thói mặt dày, trước đây cũng thường xuyên chọc cho ta ghét.
Dường như đối với hắn, việc nhìn ta tức giận, nổi cáu là một chuyện rất thú vị.
Nhưng nay đã khác xưa.
Ta lùi lại nửa bước, quan sát Vệ Tịch từ trên xuống dưới.
Đợi đến khi nụ cười trên mặt hắn dần tắt, ta mới gật đầu một cách nghiêm túc: "Trông quả thực dễ nhìn hơn trước nhiều. Nể tình ngươi tự dâng hiến, lát nữa sẽ cho người tắm rửa sạch sẽ rồi đưa đến tẩm cung."
Vệ Tịch im bặt.
Nhưng chưa im lặng được bao lâu, hắn đã buồn bã nói: "Tiểu Điện hạ có biết về chất độc trong người mình không?"
"Biết."
Ta trả lời một cách thờ ơ.
Ta không phải do Hoàng hậu sinh ra, nên bà ta đề phòng ta là điều dễ hiểu.
Giống như năm đó, chỉ vì Thái phó khen ta một câu thông minh thiên bẩm, bà ta đã lập tức cấm ta học hành, cho ma ma bên cạnh chỉ dạy ta đọc Nữ giới, học nữ công gia chánh.
Loại độc này cũng không gây ch//ếc người, chỉ là tích tụ lâu ngày khiến cơ thể suy yếu mà thôi.
Ta tưởng Vệ Tịch sẽ hỏi ta là ai đã làm.
Nhưng hắn chỉ im lặng một lúc, rồi thở phào nhẹ nhõm:
"May mà năm đó ta đã học thêm một nghề tay trái."
Ta liếc nhìn bàn tay đã được băng bó của Vệ Tịch, thầm nghĩ quả đúng là một nghề thủ công.
"Tiểu Điện hạ," hắn lại quay đầu toe toét cười với ta, "Uống thuốc này vào, sau này sẽ không đau nữa đâu!"
… Uống vào sẽ không đau nữa.
Bước chân ta khựng lại.
Rồi khi Vệ Tịch cũng dừng bước hỏi han, ta đã lên tiếng trước: "Vệ Tịch, ngươi thấy Thẩm Huyên thế nào?"
Bùi Cảnh nói, Thẩm Huyên là thiên mệnh nữ chủ của thế giới thoại bản này.
Điều này cũng giải thích tại sao nhiều người đàn ông sau khi gặp Thẩm Huyên đều nhất kiến chung tình, nhớ mãi không quên.
Vậy thì Vệ Tịch—
"Hai mắt một cái miệng," Vệ Tịch suy nghĩ rất nghiêm túc, rồi đưa ra câu trả lời chắc nịch, "Nếu thực sự phải nói có gì đó, thì là trên người cô ta rất hôi."
Trên người Thẩm Huyên hôi?
Ta có chút ngạc nhiên.
Dù sao thì người này trước khi ra ngoài đều phải ngâm mình trong hồ hoa rất lâu.
"Ta không nhớ được mặt người khác, Tiểu Điện hạ ạ."
Vệ Tịch lại nói với ta: "Trong mắt ta, họ đều có dáng vẻ giống nhau, nhưng Tiểu Điện hạ thì khác."
"Tiểu Điện hạ là người duy nhất ta có thể nhớ được!"
Ta nhớ lại rất lâu về trước, lúc ta lần đầu gặp Vệ Tịch, hắn có thể nhận ra rõ ràng những người trong lãnh cung.
Thế là ta hỏi hắn: "Đây cũng là di chứng của dược nhân sao?"
Vệ Tịch lại im lặng.
Hắn luôn như vậy.
Có lẽ vì biết mình không giỏi nói dối, nên khi gặp phải câu hỏi không muốn trả lời, hắn liền giả câm giả điếc.
Thế là ta mỉm cười thấu hiểu.
"Vệ Tịch."
"Hửm?"
"Hôm nào đó, cùng ta đi thắp một nén hương nhé."
22
Vài ngày sau, ta dẫn Vệ Tịch đến chùa Bạch Minh.
Thắp hương lễ Phật chỉ là thứ yếu.
Quan trọng nhất là, ta muốn gặp vị Hoàng cô mẫu đã tu hành ở chùa từ lâu của ta—
Tĩnh Nhàn Trưởng công chúa.
Vị Trưởng công chúa này từ sau khi Phò mã bệnh mất đã một lòng hướng Phật, không hỏi thế sự, ngay cả mẹ con Thẩm Huyên cũng biết rất ít về bà.
Bà là biến số lớn nhất.
Và thứ ta cần nhất, cũng chính là biến số.
Đúng như dự đoán, Tĩnh Nhàn Trưởng công chúa đã từ chối lời cầu kiến của ta.
Thế là ta ngày ngày đến đợi, đợi đến khi cả kinh thành đều đồn rằng Tam công chúa dẫn theo nam sủng làm chuyện hoang đường ở nơi cửa Phật linh thiêng, Trưởng công chúa cuối cùng cũng chịu nhượng bộ.
Nhưng chỉ cho ta nửa tuần trà.
Ta đã từng nghe qua vô số chiến công hiển hách của vị Trưởng công chúa này.
Trong đó, nổi bật nhất là việc bà cầm một cây ngân thương, anh tư hiên ngang trên chiến trường, đẩy lùi quân Đột Quyết.
Bà không thua kém bất kỳ vị hoàng tử nào.
Nhưng giờ đây, vị Điện hạ này lại mặc một bộ đồ vải mộc mạc, ngay cả dung mạo cũng nhuốm vài phần Phật tính.
Khi gặp ta, Tĩnh Nhàn Trưởng công chúa cũng chỉ mời ta uống trà, rồi nói với ta: "Thiên mệnh khó trái."
"Hoàng cô mẫu không biết đâu, con người ta tà tính lắm."
Ta đứng dậy rót trà cho bà.
Tiểu viện của Trưởng công chúa không lớn, ngẩng đầu lên chỉ thấy được một mảnh trời vuông vức.
Thế là ta cười nói với bà: "Nhưng con lại muốn đi ngược lại ý trời."
"Con muốn vì nữ nhân trong thiên hạ, phá vỡ mảnh trời vuông vức này!"
Ta vốn nghĩ sẽ phải tốn không ít lời lẽ để thuyết phục vị Hoàng cô mẫu này.
Nào ngờ bà chỉ nghe xong lời ta, trầm ngâm một lát rồi gật đầu đồng ý.
Ta có chút ngạc nhiên: "Người không sợ con đang lừa người sao?"
"Ta không phải tin ngươi." Tĩnh Nhàn Trưởng công chúa nhìn ta, nhưng lại như đang nhìn một người khác qua ta.
Bà điềm tĩnh nói: "Ta chỉ tin đứa trẻ do chính tay A Nhược dạy dỗ."
A Nhược.
Đã lâu không nghe thấy tên của A tỷ, ta có chút ngẩn ngơ.
Năm đó, khi bị giam cầm trong một tiểu viện nhỏ để học thuộc Nữ giới, chính A tỷ đã đến dạy dỗ ta.
Tỷ ấy nói với ta: "Trăn Trăn không hề thua kém bất kỳ nam nhi nào."
Là tỷ ấy nói với ta: "Cánh chưa đủ cứng, đừng để lộ mũi nhọn."
Cũng là tỷ ấy nói với ta: "Thế đạo này, nữ nhân thật khó sống. Trăn Trăn, nếu có thể, ta sẽ dốc hết sức mình để xoay chuyển cục diện này!"
"Con đường này rất khó đi. Ta đã bại, A Nhược đã bại, ngươi cũng chưa chắc sẽ thành công."
Giọng Trưởng công chúa nghiêm túc, thậm chí có thể nói là nghiêm khắc: "Dù vậy, ngươi vẫn quyết định đi tiếp sao?"
"Luôn phải thử một lần."
Kiếp trước sau khi Thẩm Huyên lên ngôi, thế đạo vẫn không hề thay đổi.
Nữ nhân vẫn bị coi là chỉ có thể giúp chồng dạy con, sống dưới thân phận đàn ông.
Điều Thẩm Huyên muốn, từ đầu đến cuối chỉ là một mình nàng ta độc tôn.
Thế là vị trưởng bối nghiêm nghị đoan trang này lần đầu tiên nở một nụ cười hiền hòa với ta.
Bà nói: "May mà trên con đường này ngươi không cô đơn, xem ra còn tốt hơn hai chúng ta nhiều."
Ta nhìn theo ánh mắt của bà, vừa hay thấy Vệ Tịch đang trêu chọc tiểu sa di trong chùa.
"Đúng vậy," ta cong cong mày mắt, "Vận may của con trước nay vẫn luôn tốt."