Trùng Sinh, Công Chúa Một Lòng Đoạt Đích Thượng Vị - Chương 3

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

7


Thật ra ta chưa bao giờ quá để tâm đến Thẩm Huyên.


Ngay cả khi đoạt vị thất bại, bị giam trong ngục tù, còn Thẩm Huyên ngồi lên vị trí tôn quý nhất thế gian, ta cũng chưa từng coi trọng nàng ta.


Nhưng ta thực sự tò mò, rốt cuộc người này làm thế nào mà biết được dã tâm của ta.


—Người đời đều biết tam công chúa Đại Phụng, Thẩm Trăn, hoang dâm vô đạo, tùy hứng kiêu căng, là người bất tài nhất trong số các hoàng tử, công chúa.


Ngay cả Mẫu hậu của ta cũng nghĩ như vậy.


Bà thường chỉ vào trán ta, vừa bất lực vừa may mắn nói: "May mà sau này con còn có hoàng huynh ruột là thái tử bảo vệ con."


Thế nhưng, vị thái tử hoàng huynh đáng lẽ phải bảo vệ ta lại ch//ếc yểu trong vụ án vu cổ mà người ta đồn đại.


Phụ hoàng cảm thấy có lỗi, nên càng dung túng cho sự kiêu căng của ta, ngay cả Mẫu hậu cũng vì quá đau lòng mà không còn tâm trí quản ta.


Mãi cho đến sau này khi hoàng đệ của ta ra đời, Mẫu hậu mới thoát khỏi nỗi đau.


Nhưng lúc đó, tiếng xấu của ta đã lan xa, hoàn toàn không thể cứu vãn.


Nhưng chỉ riêng Thẩm Huyên—


Chỉ có nàng ta dùng giọng điệu ngây thơ nhất để hỏi Phụ hoàng của ta: "Tam hoàng tỷ và đại ca là anh em cùng mẹ, sao tính cách lại khác nhau một trời một vực như vậy? Hơn nữa con còn nghe nói tam hoàng tỷ hồi nhỏ thường được Thái phó khen là thông minh tài trí!"


"Phụ hoàng, tam hoàng tỷ bị làm sao vậy ạ?"


Rồi khi tất cả mọi người đều chửi rủa ta, nàng ta lại đứng ra, nghiêm nghị nói đỡ cho ta:


"Các người nói tam hoàng tỷ tùy hứng kiêu căng, nhưng tỷ ấy có làm việc gì đặc biệt táng tận lương tâm không? Toàn là một đám người tin vào lời đồn, lại ở đây bôi nhọ danh tiếng của tam hoàng tỷ ta, thật đáng ghét!"


Cứ như vậy, Thẩm Huyên giành được tiếng tốt.


Còn ta lại trở thành một cái gai trong lòng Phụ hoàng.


Khi còn là hoàng thái tử, Phụ hoàng từng có một vị hoàng tỷ mọi mặt đều hơn hẳn ông.


Khi người đời nhắc đến vị trưởng công chúa ấy, chỉ còn lại một tiếng thở dài: "Nếu không phải là thân nữ nhi..."


"Nếu không phải là thân nữ nhi", câu nói này gần như đã trở thành tâm bệnh của Phụ hoàng.


Vì vậy, sau khi đăng cơ, gần như ngay lập tức ông đã hạ chỉ ban cho vị trưởng công chúa ấy một vị phò mã hèn nhát, vô dụng.


Sau này, vị công chúa ấy chuyển đến sống ở chùa miếu để tu thân dưỡng tính, lúc đó Phụ hoàng mới tạm yên lòng.


Nghĩ lại cũng thật nực cười, ông ta đắm chìm trong sự dịu dàng của phụ nữ, nhưng lại sợ hãi khi phụ nữ thể hiện dù chỉ một chút năng lực.


Dù người đó có là con gái ruột của mình.


Những người này cho rằng, phụ nữ, sinh ra là phải quỳ gối dưới chân đàn ông.


Vì thế sau này khi thấy ta chìm đắm trong vui chơi, sống những ngày tháng hoang đường, Phụ hoàng tuy bề ngoài có khiển trách ta vài câu, nhưng trong giọng điệu lại không hề có ý trách móc.


Và việc Thẩm Huyên làm, chính là khơi lại cái gai trong lòng Phụ hoàng.


Lúc đó ta quả thực có chút hứng thú với Thẩm Huyên.


Ta muốn xem nàng ta có thể làm đến mức nào để đối phó với ta—


Giữa các hoàng tử, công chúa, việc tranh giành đấu đá là chuyện thường tình, ta không thấy việc Thẩm Huyên để tâm đến một công chúa vô dụng như ta có gì là sai.


Thế nhưng sự thật lại khiến ta vô cùng thất vọng.


Việc Thẩm Huyên có thể làm, chính là dựa vào tài năng thiên bẩm của mình, khiến những người đàn ông xung quanh mê mẩn đến điên đảo.


Rồi lợi dụng họ để đạt được mục đích của mình.


Cũng thật lạ, phàm là đàn ông đã gặp Thẩm Huyên, không ai là không nhớ mãi không quên.


Ngay cả Bùi Cảnh cũng vậy.


Ám vệ được Ám Vệ ty huấn luyện từ nhỏ đều cực kỳ trung thành với chủ nhân, chưa từng có tiền lệ phản bội chủ nhân.


Nhưng Bùi Cảnh lại là một trường hợp đặc biệt.


Hắn trở thành quân cờ mà Thẩm Huyên cài cắm bên cạnh ta, rồi giáng cho ta một đòn chí mạng.


Và sau này, ánh mắt Thẩm Huyên nhìn ta dứt khoát mang theo một chút thương hại và chế giễu, như thể đang nhìn một con kiến không có khả năng phản kháng.


Nàng ta dường như đã nghĩ rằng mình là người chiến thắng cuối cùng.


Còn ta số đã định là kẻ lót đường.


Thắng làm vua, thua làm giặc, thua là thua, ta không có gì để nói.


Nhưng ta vẫn coi thường Thẩm Huyên.


Nhưng ta vẫn— 


Sẽ cùng trời, cùng mệnh này, tranh đấu một phen nữa.


8


Có lẽ lời nói ngày hôm đó đã chọc trúng chỗ đau của Thẩm Huyên.


Kể từ đêm đó, ta không còn thấy Bùi Cảnh nữa.


Ám vệ vốn dĩ không thể xuất hiện ngoài ánh sáng.


Trước đây Bùi Cảnh ở bên cạnh ta, chỉ vì khuôn mặt ưa nhìn đó mà trở thành trường hợp đặc biệt duy nhất.


Và bây giờ, trường hợp đặc biệt duy nhất bên cạnh ta đã trở thành Vệ Tịch.


Nhưng không phải vì khuôn mặt của hắn.


Ta liếc nhìn khuôn mặt râu ria xồm xoàm, đi ngược lại với gu thẩm mỹ của ta của Vệ Tịch, thực sự không nhịn được mà đau khổ dời mắt đi.


"Ngươi lại đến tìm bổn cung làm gì?"


"Trách nhiệm của thần không phải là phải bảo vệ an nguy cho Tiểu Điện hạ sao?" Vệ Tịch nói một cách đầy lý lẽ.


"Bổn cung đã nói, ngươi là người bổn cung bảo vệ, không cần phải liều mạng bảo vệ bổn cung, chỉ cần ở bên cạnh bầu bạn là được."


Lời này trước đây ta cũng từng nói với Bùi Cảnh.


Chỉ là lúc đó, Bùi Cảnh tuy không nói ra lời, nhưng đáy mắt lại lộ rõ vẻ sỉ nhục.


Nhưng lúc này vừa dứt lời, ta liền cảm thấy có gì đó không ổn.


Và ánh mắt của Vệ Tịch cũng trở nên kỳ quái.


Hắn ngừng lại, không thể tin nổi chỉ vào mặt mình: "Tiểu Điện hạ đối diện với khuôn mặt này của thần mà cũng 'nuốt' trôi được sao?"


Vệ Tịch, con người này, quả thực không giống một ám vệ chính thống từ Ám Vệ ty ra.


Khi nói câu này, hắn vẫn giữ thái độ cà lơ phất phơ.


Thế là ta quay đầu lại, nhân lúc hắn không để ý mà khều khều bộ râu của hắn, cẩn thận quan sát.


Mãi cho đến khi nụ cười trên mặt Vệ Tịch tắt ngấm, cả người hắn cứng đờ, ta mới giả vờ nghiêm túc nói: "Bổn cung thấy cốt tướng của ngươi cũng không tệ, cạo sạch râu đi, có lẽ bổn cung cũng 'nuốt' trôi được."


Vệ Tịch không nói nên lời.


Thân thể hắn cứng ngắc, ánh mắt đảo loạn xạ.


Nhưng ta để ý thấy vành tai ẩn dưới mái tóc của người này đã đỏ lên như sắp nhỏ m//áu.


Thế là ta càng tò mò không biết Vệ Tịch này bao nhiêu tuổi.


Kiếp trước khi ta biết Vệ Tịch, người này đã là một tiểu thái giám.


Mặc dù ta không hiểu tại sao đường đường là một ám vệ lại sa sút đến mức phải tịnh thân làm thái giám, nhưng nghĩ lại lúc đó tuổi của hắn cũng không còn nhỏ, chắc chắn đã phải chịu không ít khổ cực.


Nghĩ đến đây, ta liếc nhìn nửa thân dưới của Vệ Tịch, rồi buột miệng hỏi một câu: "Bao lớn rồi?"


Giác quan của ám vệ nhạy bén đến mức nào chứ.


Thế là ta thấy người này từ trên xuống dưới, gần như mọi phần da thịt lộ ra ngoài đều đỏ bừng lên.


Khiến người ta phải kinh ngạc thán phục.


Chỉ là chưa đợi ta kinh ngạc xong, người này vừa kìm nén sự xấu hổ vừa cực kỳ nghiêm túc hỏi ta: "Làm nam sủng của Tiểu Điện hạ có lương tháng cao hơn làm ám vệ thân cận không ạ?"


Thế là ta cũng nghiêm túc suy nghĩ rồi trả lời hắn: "Đó là điều hiển nhiên."


Hai người nhìn nhau, chỉ còn lại—


"Vậy thì đến đi!"


Vệ Tịch một tay xé toạc áo ngoài, gân cổ lên gào: "Chỉ cần Tiểu Điện hạ ban thưởng hậu hĩnh, bảo thần làm gì cũng được!"


"Đừng nói là thân thể, ngay cả tim cũng có thể moi ra cho Tiểu Điện hạ!"


Chỉ còn lại sự kinh hoàng!

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo