Trùng Sinh, Công Chúa Một Lòng Đoạt Đích Thượng Vị - Chương 6

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Bùi Cảnh bị dao găm đâm trúng cũng không hề biến sắc, nhưng lại nghe thấy hai chữ này mà mặt lộ vẻ đau đớn, thần sắc gần như trở nên điên cuồng.


Hắn theo phản xạ muốn nắm lấy tay ta, nhưng lại vì câu nói tiếp theo của ta mà cứng đờ dừng lại.


Ta lại gần Bùi Cảnh, từng chữ từng lời nhẹ nhàng nói cho hắn biết:


"Bổn cung đã nói rồi, Bùi Cảnh."


"Nếu có lần sau, bổn cung sẽ tự tay lấy mạng ngươi."


Chỉ một câu nói này, cũng đủ để khiến chút ánh sáng trong mắt Bùi Cảnh trở lại thành tro tàn.


Hắn khẽ ngẩng đầu nhìn ta, một lúc lâu sau mới nhếch lên một nụ cười không mấy thành thạo.


Hắn nói: "Tốt quá, Điện hạ cũng đã trở về rồi."


14


Trước đó Bùi Cảnh nói Vệ Tịch giả nhân giả nghĩa.


Nhưng ta lại cảm thấy, dáng vẻ bây giờ của hắn mới thực sự là đạo đức giả.


Nghĩ vậy, ta liền buột miệng nói ra.


Có lẽ là bị ta đâm nhiều rồi, nên Bùi Cảnh bây giờ chỉ thở gấp vài hơi, rồi nhanh chóng phản ứng lại.


Hắn gần như hèn mọn cúi đầu, vừa định nói gì đó thì cửa lớn tẩm cung của ta bị người ta mạnh mẽ phá tung.


Kèm theo đó là giọng nói ngày càng tức giận của Vệ Tịch:


"Tên cẩu nô tài không biết xấu hổ nào to gan như vậy, dám nhân lúc tiểu gia đây không có ở nhà mà đến đào góc tường của tiểu gia!"


Ta thầm nghĩ quả nhiên là dạo này ta đã quá nuông chiều Vệ Tịch, gan của tên nhóc này cũng ngày càng lớn.


Quay đầu định mắng hắn vài câu, kết quả ngẩng đầu lên nhìn thấy người lại sững sờ:


Khoan đã, tiểu lang quân mặt non như búng ra sữa này là ai vậy?


Thế nhưng phản ứng của Bùi Cảnh còn dữ dội hơn.


Hắn gần như theo phản xạ muốn đứng dậy che trước mặt ta, che đi ánh mắt ta đang nhìn Vệ Tịch.


Giọng điệu hoảng hốt: "Điện hạ, đừng nhìn hắn!"


Nhưng người này từ sau khi trùng sinh đã bị phạt mấy lần, bây giờ lại bị ta đâm một nhát dao chí mạng, mất m//áu quá nhiều, loạng choạng suýt chút nữa không vững.


Thế là ta lại nghe thấy câu nói quen thuộc của Vệ Tịch:


"Yếu hơn cả đàn bà, sao mà làm ám vệ được chứ?"


Vệ Tịch hùng hổ đi vào, với dáng vẻ thề không bắt được gian phu thì không cam lòng.


Kết quả càng đi càng chậm.


Cuối cùng khi đứng trước mặt ta, cả người có chút lúng túng, nhưng vẫn phải cố ưỡn ngực hỏi:


"Tiểu Điện hạ đang nhìn gì vậy!"


"Nhìn xem khuôn mặt này của ngươi quả thực có vài phần tư sắc để bổn cung 'nuốt' trôi được."


Ta cảm thán một câu, thầm nghĩ cũng không lạ khi người này ngày thường phải để râu che đi dung mạo.


Ta vốn tưởng rằng khi nói ra câu này, Vệ Tịch sẽ như mọi khi, đỏ tai rồi lại nói năng không đứng đắn, dạy dỗ ta rằng Tiểu Điện hạ không thể chỉ nhìn mặt.


Kết quả lần này Vệ Tịch chỉ lườm ta một cái với ánh mắt kỳ quái, hừ lạnh một tiếng: "Ta biết ngay mà!"


Ta bị hắn làm cho nghẹn họng, cuối cùng đành mặt lạnh như tiền chỉ vào Bùi Cảnh:


"Tẩm cung của bổn cung có thích khách, Vệ Tịch, ngươi lần thứ hai hộ chủ không chu toàn, có biết tội không?"


"Thích khách?" Vệ Tịch tiếp tục cười lạnh, "Sợ là mỹ nhân kế, thành ma phong lưu thì có?"


Ta càng lúc càng cảm thấy chắc chắn là dạo gần đây ta đã quá bao dung cho Vệ Tịch.


Chưa kịp nổi giận, gã này đã ngồi xổm xuống trước, định một tay xách Bùi Cảnh ra ngoài.


Nhưng khi đưa tay ra lại sững người: "Ủa, sao ngươi cũng có một vết sẹo ở đây?"


Nói xong Vệ Tịch còn đưa tay về sờ cằm mình, ra vẻ suy tư: "Chẳng lẽ ám vệ vừa lợi hại vừa đẹp trai đều phải có một vết sẹo trên ngực sao?"


Vệ Tịch cũng có một vết sẹo?


Ta sững người, cơ thể phản ứng nhanh hơn não, đưa tay kéo toạc cổ áo của Vệ Tịch.


Gã này bất ngờ bị như vậy, liền gân cổ lên gào:


"Tiểu Điện hạ thần biết người vội, nhưng thần cũng không có sở thích phô bày trước mặt người khác đâu a a a!"


Ta không để ý đến hắn, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào vết sẹo trên ngực Vệ Tịch—


Từ vai trái chéo xuống đến eo, cắt ngang qua tim.


15.


Thật ra, ta không phải là con gái ruột của đương kim Hoàng hậu.


Mẹ ta đã hạ sinh ta trong lãnh cung.


Bà ta vốn muốn dựa vào việc sinh được hoàng tử để thoát khỏi lãnh cung này, nào ngờ lại sinh ra một đứa con gái.


Vì thế, lúc ta vừa chào đời đã suýt bị bóp ch//ếc, may mắn được một lão ma ma cứu giúp.


Nhưng những ngày tháng sau đó của ta ở lãnh cung cũng chẳng dễ chịu gì.


Năm đó, quân phản loạn nổi lên khắp nơi, có tên giặc xông vào hoàng cung định hành thích, sau khi thất bại đã trốn chạy đến lãnh cung.


Tên giặc ấy đương nhiên sẽ không tha cho những kẻ già yếu bệnh tật trong lãnh cung.


Mẹ ta trong lúc hoảng loạn lại túm lấy ta, kéo ra chắn trước mặt mình, van xin tên giặc tha cho bà ta.


Có lẽ chính tên giặc cũng cảm thấy hành động của bà ta quá đáng khinh, nên nhát dao ch//ém xuống đã lệch khỏi ta, ch//ém trúng người đàn bà đó.


Ta nhìn bà ta bị ch//ém thành hai nửa, m//áu tươi ấm nóng văng lên mặt ta.


Vậy mà ta vẫn không chút biểu cảm.


"Để bà ta ch//ếc trước mặt ngươi, ngươi coi như ch//ếc cũng nhắm mắt rồi."


Dứt lời, hắn lại vung dao lên.


Nhưng ta đã không ch//ếc.


Bởi vì có người đã chắn trước mặt ta.


Người đó trông cũng chỉ mới tám, chín tuổi, mặc một bộ đồ đen bó sát, trên cổ tay áo thêu một con chim ưng trắng.


Lão ma ma từng nói với ta, Hoàng đế đã lập ra Ám Vệ ty, bên trong huấn luyện một nhóm ám vệ để bảo vệ các hoàng tử, hoàng nữ.


Và màu trắng có nghĩa đây là một tiểu ám vệ mới vào Ám Vệ ty không lâu.


Vậy mà người này đã chắn trước mặt ta, giao chiến ác liệt với tên giặc kia.


Hắn quả thực có chút bản lĩnh, cộng thêm việc tên giặc khi chạy đến lãnh cung vốn đã bị thương.


Vì thế, người này đã trả giá bằng một nhát dao đâm thẳng vào ngực để đâm thanh trường kiếm trong tay vào tim tên giặc.


Nhưng tên giặc vẫn chưa ch//ếc hẳn, chỉ tạm thời mất khả năng hành động.


Mà trạng thái của tiểu ám vệ kia cũng không khá hơn là bao.


Ta vẫn không hó hé nửa lời.


Rồi ta nhặt thanh kiếm hắn đ//ánhrơi dưới đất, hai tay nắm chặt lấy và đâm mạnh vào người tên giặc thêm mấy nhát.


Mãi cho đến khi tiểu ám vệ bật cười nhắc nhở ta: "Tiểu Điện hạ, hắn đã ch//ếc không thể ch//ếc hơn được nữa rồi."


—Đó là lần đầu tiên ta giết người.


Bàn tay cầm kiếm vẫn còn run rẩy, lúc này ta mới nhận ra mình đang sợ hãi.


Thế là tiểu ám vệ kia gắng gượng lôi ra một thanh kiếm gỗ nhỏ ném cho ta.


"Thứ đó nặng quá, Tiểu Điện hạ còn nhỏ tuổi, chơi cái này thì hơn."


Ta vô thức đưa hai tay ra đỡ lấy.


Tua kiếm đã được cất giữ rất lâu, màu sắc đã trở nên sậm đi, khẽ đung đưa trong gió đêm.


Ta im lặng bước tới, nhìn vết thương đẫm m//áu trên ngực hắn, cổ họng khô khốc:


"Trong lãnh cung không có thuốc."


"Ừm."


"Ngươi sắp ch//ếc rồi."


"Ta sẽ không ch//ếc."


Dung mạo của tiểu ám vệ đã được xử lý qua.


Vì vậy, dù mất rất nhiều m//áu, sắc mặt hắn vẫn không hề tái nhợt.


Chỉ có đôi mắt người này là tràn đầy ý cười, rực rỡ như dải ngân hà.


Hắn lại lặp lại một lần nữa: "Ta sẽ không ch//ếc đâu, Tiểu Điện hạ. Ta còn đợi người lớn lên, đến tìm ta làm ám vệ cho người nữa đó!"


Ta cảm thấy người này đã mất trí rồi.


Chưa nói đến việc ta có đủ tư cách để chọn ám vệ cho mình hay không, ngay cả bản thân ta có sống sót được không cũng chẳng chắc.


Thế là ta quay người trở về.


—Nhưng ít nhất, tiểu ám vệ từng cho ta vài miếng bánh bao, từng cùng ta ngắm bầu trời đêm mấy lần, và giờ đây lại cứu mạng ta, không thể ch//ếc được.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo