Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhưng khi ta mang số thuốc khó khăn lắm mới tích góp được quay lại, hắn đã không còn ở đó nữa.
Nơi hắn nằm lúc trước chỉ để lại một dòng chữ xiêu vẹo.
Ta không biết chữ, nên chỉ có thể ghi nhớ hình dáng của những chữ đó.
Lãnh cung gây ra động tĩnh lớn như vậy, đương nhiên đã thu hút sự chú ý của Hoàng đế.
Cũng nhờ đó mà họ mới biết trong lãnh cung này lại còn giấu một tiểu hoàng nữ.
Ta được đón ra khỏi lãnh cung, giao cho Hoàng hậu nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của bà.
Ta đã biết chữ, và ta đã biết hôm đó tiểu ám vệ đã để lại lời gì.
"Tiểu Điện hạ, nhớ đến tìm ta."
Thế là sau này, ta thực sự đã đi tìm hắn.
Nhưng hình như, ta đã tìm nhầm người.
16.
Vệ Tịch vẫn còn đang ồn ào đòi đổi sang nơi khác, hắn không thể để Bùi Cảnh nhìn hết cơ thể mình được, hắn sẽ bị thiệt.
Nhưng khi để ý đến vẻ mặt của ta, giọng Vệ Tịch nhỏ dần.
"Tiểu Điện hạ, người giận rồi sao?"
Hắn thu lại thái độ cà lơ phất phơ, trở nên có chút luống cuống.
Hắn liếc nhìn Bùi Cảnh đang mải suy nghĩ điều gì đó, cuối cùng cắn răng kéo hai vạt áo che ta lại, rồi cúi đầu nói nhỏ với ta:
"Tiểu Điện hạ, nếu người thực sự thèm thân thể của ta, vậy thì người cứ lén lút 'măm' một miếng nhỏ thôi, chúng ta không cho người khác xem đâu nhé."
Giọng điệu như đang dỗ một đứa trẻ.
Nhưng lời nói ra lại cực kỳ không đứng đắn.
Ta lạnh lùng đẩy mặt hắn ra.
Vốn định nói chuyện tử tế với người này, nhưng khi mở lời, giọng ta lại không kìm được mà run rẩy: "Ngươi lừa ta."
—Rõ ràng đã hứa sẽ để ta đến tìm ngươi làm ám vệ cho ta, vậy mà lúc đó ngươi lại không hề ở đó!
Ta đã từng nhận nhầm một lần.
Nhưng không hiểu tại sao, lần này ta lại tin chắc rằng Vệ Tịch chính là người mà ta cần tìm.
Vệ Tịch không hiểu, có chút ngơ ngác: "Ta lừa Tiểu Điện hạ chuyện gì cơ?"
Ta mặc kệ hắn, chỉ ngẩng đầu lên đối diện với đôi mắt màu hổ phách kia, lại hỏi:
"Mắt của ngươi bị làm sao vậy?"
Ta nhớ lúc đó mắt của Vệ Tịch màu đen.
Đôi mắt ấy luôn khiến ta nhớ đến bầu trời đêm rực rỡ nhất mà ta từng thấy trong lãnh cung.
Ánh mắt Vệ Tịch lập tức lảng tránh.
Hắn không tự nhiên sờ mũi, nói lí nhí: "Trước đây lúc thử thuốc, không cẩn thận ăn phải loại thảo dược linh tinh gì đó."
Bị hắn nhắc nhở, lúc này ta mới ngửi thấy mùi thuốc thoang thoảng trên người Vệ Tịch.
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu ta, hơi thở cũng trở nên gấp gáp:
"Ngươi đã đi làm dược nhân?"
Dược nhân vì quanh năm ngâm mình trong các loại thảo dược và độc dược nên một bộ phận nào đó trên cơ thể sẽ xảy ra biến đổi.
Dược nhân bách độc bất xâm, m//áu của họ cũng có thể giải được trăm loại độc.
Trước đây ta từng nghe nói Ám Vệ ty đã thử huấn luyện một nhóm ám vệ dược nhân, nhưng tổn thất vô cùng nặng nề.
Mà Vệ Tịch—
Vệ Tịch vô thức quay mặt đi.
Hắn nhìn trời, nhìn đất, nhìn Bùi Cảnh, chỉ là không nhìn ta, miệng vẫn còn ngoan cố: "Dược nhân gì chứ? Ta chưa nghe nói bao giờ!"
Nhưng người này thực sự không biết nói dối.
Thế là ta nhìn sang Bùi Cảnh.
Hắn dường như cảm nhận được, ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn ta có cả thất bại, đau khổ, và giằng xé.
Càng có một sự tuyệt vọng của kẻ không còn thấy được hy vọng nữa.
Tim ta khẽ run lên, đột nhiên nghĩ đến một chi tiết.
"Vệ Tịch," ta gọi hắn một tiếng, "Ngươi cúi đầu xuống đây!"
Vệ Tịch vô thức cúi đầu.
"Tiểu Điện hạ muốn làm gì?"
Ta vạch tóc Vệ Tịch ra, nhìn vào sau tai hắn.
… Nơi đó có một nốt ruồi son nhỏ.
Rõ ràng không hề nổi bật, nhưng lúc này lại gần như muốn làm bỏng mắt ta.
17
Đêm được cứu ra khỏi nhà lao, thật ra chính ta cũng khá mơ hồ.
Bởi vì thuộc hạ cũ của ta gần như đã bị Thẩm Huyên giết sạch, những người còn lại cũng đã nhận lệnh của ta, không được đến đây nộp mạng.
Vậy mà đêm đó lại có một người đàn ông tự xưng là thuộc hạ cũ của ta đến cướp ngục.
Ta bị Thẩm Huyên hạ độc, cơ thể không còn sức lực.
Thế là người đó rạch lòng bàn tay, dỗ ta uống m//áu của hắn.
"Uống vào sẽ không đau nữa."
Hắn đã bị hủy dung, ngay cả giọng nói cũng khàn đặc khó nghe, nhưng lúc dỗ dành ta uống m//áu lại dịu dàng vô cùng.
Người này còn lấy ra thanh kiếm gỗ nhỏ mà ta từng tự tay làm, định tặng Bùi Cảnh làm quà sinh nhật.
Dưới chuôi kiếm có quấn một tua kiếm màu đỏ sẫm.
Nhưng hắn chỉ khẽ lướt qua trước mặt ta rồi nhanh chóng cất đi, cẩn thận che ở vị trí trái tim.
Hắn nói: "Điện hạ, chúng ta về nhà thôi."
Thế là ta được hắn bế ra khỏi nhà lao.
Dưới ánh trăng đêm, ta mơ hồ thoáng thấy một nốt ruồi son sau tai hắn.
Nhưng cuối cùng, người này vẫn thất hứa.
Hắn đã không thể đưa ta về nhà thành công.
Hắn đã ngã xuống trên con đường chặn Bùi Cảnh lại.
"Điện hạ," người đàn ông toàn thân đầy m//áu cuối cùng nở một nụ cười rạng rỡ với ta, "Cứ mạnh dạn tiến về phía trước, đừng sợ."
Tay hắn vẫn nắm chặt lấy Bùi Cảnh, rồi bị Bùi Cảnh bẻ gãy từng ngón một.
Thế là hắn dùng mọi bộ phận có thể cử động trên cơ thể để cản Bùi Cảnh.
Và thế là ta chạy về phía trước không hề ngoảnh lại, chạy đến mức gần như nghẹt thở, cổ họng ngập tràn mùi m//áu tanh.
Nhưng ta vẫn bị Bùi Cảnh bắt được.
Thật ra, khoảnh khắc nhảy xuống vách núi, lòng ta lại thấy nhẹ nhõm.
Ta thậm chí còn nghĩ, biết đâu lát nữa ta sẽ gặp được tên xấu xí đã ch//ếc sớm hơn ta một chút kia.
Rồi hỏi hắn, rốt cuộc hắn là ai.
18
Ta không ngờ đó lại là Vệ Tịch.
Nhưng đáp án này lại khiến ta cảm thấy không quá bất ngờ.
"Tiểu Điện hạ? Tiểu Điện hạ?"
Tiểu thái giám Vệ Tịch ở kiếp trước lúc ở bên ta cũng luôn miệng gọi "Tiểu Điện hạ".
Cũng chỉ có một mình Vệ Tịch dám gọi ta như vậy.
Nhưng đêm đó, hắn chỉ gọi ta là "Điện hạ".
Hắn không muốn ta nhận ra hắn, nên những tiếng "Điện hạ" ấy vừa cung kính lại vừa xa cách.
"Tiểu Điện hạ!"
Bàn tay thô ráp chạm vào má ta, nhưng lại vô cùng cẩn trọng không dám mạo phạm thêm.
"Người đừng khóc mà! Ta biết ta không được đẹp cho lắm, nhưng cũng không đến mức dọa người khóc chứ?"
Vệ Tịch thực sự hoảng rồi.
Hắn luống cuống muốn tìm khăn tay trên người, nhưng một kẻ thô kệch như hắn làm gì có khăn tay?
Cuối cùng, hắn dứt khoát cắn răng kéo tay áo ta lên:
"Vải áo ta thô ráp, da Tiểu Điện hạ lại mềm mại, người dùng tạm cái này lau đi!"
Ta suýt nữa bị Vệ Tịch làm cho tức cười.
Thấy tên ngốc này thật sự định kéo tay áo ta để lau nước mắt cho ta, ta vội vàng giật tay lại, quệt tay lên mặt lau qua loa.
Ta hừ lạnh một tiếng: "Ta không yếu đuối đến thế, dùng tay lau là được rồi."
Vệ Tịch có chút ngượng ngùng gãi gãi mặt.
Nhưng ta nghe rõ mồn một người này lại lẩm bẩm một câu: "Nhưng ta lại muốn Tiểu Điện hạ yếu đuối một chút cơ."
Ta nghẹn thở, cảm giác những cảm xúc vừa kìm nén lại sắp trào dâng.
Thế là ta thẹn quá hóa giận, thẳng thừng đá mạnh vào Vệ Tịch một cái: "Vệ Tịch, ngươi lại lừa ta!"
"Ta nào dám lừa người chứ!"
Vệ Tịch làm bộ khoa trương ôm chân nhảy tưng tưng, lớn tiếng kêu oan.
Nhưng trong đôi mắt màu hổ phách ấy lại ngập tràn ý cười vụn vặt mà say đắm.
Ta lại đột nhiên nhớ đến lời Vệ Tịch nói hôm đó:
"Ối, cuối cùng ta cũng thấy được dáng vẻ tức giận của Tiểu Điện hạ rồi."
"Tiểu cô nương ở tuổi này, phải hay nổi giận, hay phát cáu một chút mới bình thường chứ!"
Người này, người này thật là…
Coi trời bằng vung!
To gan lớn mật!