Trùng Sinh Tôi Khiến Họ Phải Trả Giá - Chương 8

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

10.

Vừa mới về tới nhà, đã thấy Giang Tâm kéo vali từ trên lầu xuống.

Vừa nhìn thấy chúng tôi, cô ta lập tức nước mắt lưng tròng.

“Hu hu hu hu… Bố, mẹ… Con biết hai người không tin con nữa rồi, hai người thất vọng lắm đúng không… Tâm Tâm tự đi đây… Không để hai người phải chán ghét nữa.”

Cô ta vừa khóc vừa nức nở, trông vô cùng tủi thân.

Tôi sợ mẹ lại mềm lòng không nỡ đuổi Giang Tâm đi, nên theo bản năng níu lấy cánh tay bà ấy.

Nhưng mẹ lại tưởng tôi đang sợ Giang Tâm, bèn vỗ vỗ vai tôi để trấn an.

Tôi thuận theo, rụt cổ lại, làm bộ như rất sợ hãi.

Mẹ tôi lạnh nhạt gật đầu:

“Dù sao cũng là mẹ con suốt mười tám năm, lát nữa tài xế sẽ đưa con về nhà bố mẹ ruột. Mẹ đã báo với họ rồi, giờ họ đang chờ con về.”

Giang Tâm sững sờ, ngẩng đầu lên, ánh mắt dữ dằn, chỉ tay gào lên:

“Mẹ à! Mẹ nói gì vậy? Mẹ thật sự định đuổi con đi sao?”

Ối giời ơi.

Sao con nhỏ này không khóc tiếp nữa đi?

Tôi rúc đầu vào hõm cổ mẹ, cười trộm.

Giang Ngữ hừ lạnh:

“Năm đó là do em gái tôi đi lạc, bố mẹ mới đến trại trẻ mồ côi nhận nuôi cô. Họ luôn coi cô như con ruột, không muốn cho cô biết sự thật.”

“Thực ra, bố mẹ tôi đã tìm được bố mẹ ruột của cô từ lâu, định chờ cô trưởng thành, lập gia đình xong rồi mới để cô về thăm họ, báo đáp ân sinh thành. Bố mẹ đã tính hết cho cô rồi.”

“Thế mà cô lại muốn giết Tiếu Tiếu!”

Giang Tâm điên cuồng lắc đầu, hoảng loạn nhìn xung quanh:

“Không phải, em không đẩy chị ấy… Là chị ấy tự vào phòng em, phá tan phòng em, rồi còn bóp cổ em, chị ấy tự nhảy xuống đấy!”

Ban đầu cô ta còn lắp bắp, nhưng càng nói càng vững tin:

“Đúng vậy! Là chị ấy tự nhảy xuống! Đồ tiện nhân! Chị giăng bẫy em sao?”

Ánh mắt Giang Tâm trở nên hung ác, trừng trừng nhìn tôi.

Mà ngay khoảnh khắc đó, bố mẹ tôi đã hoàn toàn lạnh lòng với đứa con nuôi mười tám năm qua.

Bố tôi tiến lên hai bước, chắn hẳn trước mặt tôi, ngăn cách tôi và Giang Tâm.

“Đưa đi! Tôi không muốn nhìn thấy nó nữa!”

Mẹ tôi lập tức ra lệnh, đám người hầu nhanh chóng mang vali của cô ta ra cửa.

“Tôi không đi! Tôi không đi! Đây mới là nhà của tôi!”

“Bố! Mẹ!”

Tôi ôm chặt lấy cánh tay mẹ, không để bà ấy có chút do dự nào nữa.

Cuối cùng, tôi ngẩng lên nhìn đôi mắt đỏ hoe vì khóc của mẹ.

“Mẹ… Mẹ ơi, con sợ.”

Mẹ lập tức ôm tôi vào lòng:

“Tiếu Tiếu, là mẹ có lỗi với con, là lỗi của mẹ…”

“Sẽ không có chuyện gì nữa đâu, mẹ sẽ bảo vệ con, Giang Tâm đúng là đồ vong ân bội nghĩa, con đã chịu khổ nhiều như vậy, mà nó còn muốn hại con!”

Tôi cũng vòng tay ôm lại:

Không sao đâu mẹ, không sao nữa rồi, mọi chuyện đều đã qua.

Không còn Giang Tâm, không khí trong nhà họ Giang dễ thở hẳn.

Ngẫm lại đời trước, tôi thấy mình đúng là yếu đuối đến mức đáng buồn, để cô ta hại chết mà không làm được gì.

Cứ thế, một tháng trôi qua.

Tôi phát bệnh điên ít hẳn, tỉnh táo hơn nhiều.

Bố mẹ và chị Giang Ngữ tin rằng chính sự yêu thương của họ đã giúp tôi có cảm giác an toàn, nên mới khá lên nhanh như vậy.

“Tiểu Ngữ, con rảnh thì thường xuyên đưa em đi chơi, nhất định phải bảo vệ em, biết chưa?”

Mẹ tôi dặn dò.

Vì tôi học được cách gọi “chị” trước tiên, ngày nào cũng dính lấy chị ấy, mà mỗi lần ở bên chị ấy thì tinh thần tôi luôn ổn định nhất.

“Yên tâm đi mẹ. Sau này bố mẹ già rồi, con cũng sẽ chăm sóc Tiếu Tiếu cả đời, tuyệt đối không để ai bắt nạt em ấy đâu!”

Giang Ngữ vừa nói xong, tôi đã bóc sẵn một quả nho đút vào miệng chị ấy.

Hu hu hu, chị tôi là người chị gái dễ thương nhất thế giới này!

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo