Trùng Sinh Tôi Khiến Họ Phải Trả Giá - Chương 7

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

9.

Tôi rơi đúng xuống bể bơi phía dưới, nhưng vì là từ tầng ba, nên cũng lặn khá sâu.

May mà tôi biết trước tài xế và bảo vệ đều biết bơi, nếu không thì cũng không dám mạo hiểm như vậy.

Tài xế thuần thục làm hồi sức tim phổi, cuối cùng cứu được tôi tỉnh lại.

Nói thật, cảm giác cận kề cái chết không dễ chịu gì.

Nhưng khi tận mắt thấy mẹ đẩy Giang Tâm ra, chạy về phía tôi mà không do dự, tôi biết tất cả những gì mình làm đều xứng đáng.

Tôi sắp thắng rồi.

“Tiếu Tiếu, con gái khổ mệnh của mẹ ơi! Mau gọi xe cấp cứu, bảo quản gia gọi ngay cho ông nhà và cô cả về!”

Mẹ tôi dù đau đớn tột cùng nhưng vẫn rất tỉnh táo, sắp xếp mọi việc đâu vào đó.

Tôi nhanh chóng được bọc trong khăn tắm dày.

Mẹ tôi không cho bất kỳ ai, đặc biệt là Giang Tâm, lại gần tôi.

Tôi mềm oặt trong lòng bà ấy, run rẩy níu lấy tay áo, khẽ nấc lên.

“Giang Tâm, bố mẹ nuôi con suốt mười tám năm như con ruột, vậy mà con lại muốn giết con gái ruột điên dại của mẹ, mẹ thấy con mới là kẻ điên thì có!”

Mẹ tôi lạnh lùng lườm Giang Tâm, ôm tôi bước thẳng qua mặt cô ta.

Những lời này quen thuộc đến mức khiến tôi như bị đâm thêm một nhát.

Đời trước, mẹ cũng từng nói y hệt như thế với tôi cơ mà…

Tôi nghiêng đầu, lén lau nước mắt lên khăn tắm.

Mẹ tưởng tôi sợ, liền nhẹ nhàng xoa đầu an ủi:

“Tiếu Tiếu đừng sợ, có mẹ ở đây. Chúng ta vào viện kiểm tra nhé, không sao đâu, không đau nữa rồi.”

Giang Tâm bắt đầu hoảng loạn thực sự, lần này là khóc thật lòng:

“Mẹ ơi! Không phải con đẩy chị mà! Mẹ ơi!”

Nhưng chắc chắn không phải do hối hận gì, chỉ là cô ta không ngờ tôi sẽ chủ động ngửa người ra như vậy thôi.

Cảm giác bị oan khuất khó chịu lắm phải không?

Đợi bố và chị Giang Ngữ tới bệnh viện, tôi đã nằm yên trên giường bệnh rồi.

“Tiếu Tiếu à!”

“Tiếu Tiếu à?”

Tôi nhìn chai truyền đang nhỏ giọt, cố nặn ra một nụ cười gượng gạo trên khuôn mặt tái nhợt.

Khám xét đủ thứ làm tôi đói muốn chết!

“Bố, mẹ, giờ bố mẹ đã tìm được bố mẹ ruột của Giang Tâm rồi, hay là sớm đưa nó về đi!”

“Con biết hai người thương nó vì đã có công nuôi nó suốt mười tám năm, nhưng dù gì thì nó cũng đã chiếm vị trí của con gái ruột của mẹ suốt ngần ấy năm mà.”

“Trạng thái tinh thần của Tiếu Tiếu vốn đã yếu, vậy mà Giang Tâm còn dám nhân lúc bố mẹ vắng nhà, đẩy em ấy từ tầng ba xuống. Nếu không có bể bơi, với cả mẹ về kịp, Tiếu Tiếu giờ đã không còn nữa rồi!”

“Giang Tâm có bố mẹ ruột, dù họ có nghèo cũng vẫn là bố mẹ ruột của nó, nó nên về báo hiếu cho họ!”

Người ta nói không sai, nuôi bao nhiêu cũng chẳng nuôi nổi sói trắng mắt đâu.

Nghe chị Giang Ngữ xúc động nói, bố mẹ tôi bắt đầu dao động.

Phần này đời trước tôi không hề biết.

Hóa ra khi đó, họ đã tìm được bố mẹ ruột của Giang Tâm rồi.

Tôi còn đang đau đầu không biết làm sao mà đuổi được Giang Tâm đi đây!

Chị ơi, chị thật sự là ân nhân cứu mạng của em đấy!

Nước mắt tôi cảm động rơi lã chã, suýt nữa thì muốn bật dậy ôm lấy chị Giang Ngữ.

Mẹ vốn còn do dự, giờ đã lập tức gật đầu:

“Tiếu Tiếu đừng khóc nữa, sau này trong nhà chỉ còn con và chị thôi.”

Nói rồi, mẹ như già đi hẳn, nặng nề quay sang bố:

“Đưa… Đưa đi thôi.”

Bố tôi cũng gật đầu.

Tôi sung sướng muốn phát điên, chỉ hận không thể lập tức xuất viện về nhà.

May mà bác sĩ nói tôi chỉ bị hoảng sợ với cảm nhẹ, ngoài ra thì không sao, bố mẹ mới yên tâm đưa tôi về.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo