Trường An Loạn Tình Duyên - Chương 1

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

1.


Ta là nha hoàn thông phòng của tiểu tướng quân Tạ Chước.


Hệ thống bảo ta quyến rũ Tạ Chước, ta lại quay ngoắt é p hắn cùng ta đọc sách. Dù sao thì, tình cảm nảy sinh giữa những trang sách, cũng là tình cảm mà.


Lần đầu tiên ta ra tay, vành tai thiếu niên đã ửng đỏ. Đôi mắt đào hoa lảng tránh, chẳng dám nhìn thẳng ta, song vẫn cuống quýt biện giải:


“Nam Tang, ta không…”


Ta đưa ngón tay thon dài khẽ áp lên đôi môi mỏng của Tạ Chước, ch ặn lời hắn.


“Nào, tiểu tướng quân, cùng ta “đọc sách” chứ?”


Nhân lúc hắn còn ngẩn ngơ, ta lại cố ý tr êu gh ẹo, đ ộng t ay đ ộng ch ân, b uộc Tạ Chước chỉ đành thuận theo, ngồi cạnh ta đọc sách. Khi đọc, chúng ta kề s át, hắn nửa đẩy nửa chịu.


Đêm dài miên man, ngoài màn trướng tịch mịch tĩnh lặng.


2.


Sáng sớm hôm sau.


Ta ném sách ra xa, chỉnh lại y phục rồi xuống g iường, không buồn liếc mắt nhìn hắn. 


Tạ Chước t ức đến nỗi mặt đỏ bừng, cầm gối ném về phía ta, gầm lên: "Nàng, nàng nàng nàng! Nàng phải...chịu tr ách nh iệm với ta!"


Thấy ta không thèm đếm x ỉa, vẻ mặt hắn lúng túng, suýt chút nữa mất bình tĩnh.


"Nam Tang, chẳng lẽ nàng chỉ muốn 'ch ơi qua đường' với ta thôi sao?"


Ta nghiêng người né chiếc gối, thầm cười trong lòng. Có lẽ cảm thấy lời nói vừa rồi đã d ọa ta, tiểu tướng quân vội chạy đến trước mặt ta, dịu giọng xuống, thở gấp gáp:


"... Nàng không được b ỏ r ơi ta. Nàng đã làm này làm kia với ta rồi, nàng không thể tìm người khác được nữa. Nam Tang... nàng không thể làm vậy."


Âm giọng run rẩy, nghe mà lòng x ót x a đến lạ. 


Ta ngước mắt lên, xoa đầu chàng thiếu niên, vuốt ve dỗ dành. Rồi lại kiễng chân, thì thầm vào tai hắn những lời ngọt ngào: "Ngoan nào. Ta sẽ không tìm người khác đâu."


Tạ Chước tin ta. Hắn chỉ lặng lẽ ngoảnh đầu, để lộ vành tai ửng đỏ.


……


Linh đọc sốp sẽ cập nhật sau 10-15p đăng bài, mọi người bật tất cả bình luận lên là thấy linh đọc liền nhaaa


3.


Sau một thời gian dài thân mật với tiểu tướng quân, dường như hắn đã phải lòng ta. 


Mãi đến một hôm, hệ thống thông báo nhiệm vụ đã hoàn thành. Ta vội vàng thu dọn đồ đạc, nhằm nửa đêm mà bỏ trốn. Nào ngờ lại bị chàng thiếu niên vốn giỏi quan sát phát hiện.


Tạ Chước cho người chặn đường ta, hạ lệnh canh gác nghiêm ngặt thành Trường An.


4.


Đêm đó.


Pháo hoa rực rỡ trên bầu trời, xe ngựa qua lại tấp nập dưới ánh chuông cổ.


Ta cải trang, trốn được Tạ Chước, nhưng lại bị thị vệ thân cận của hắn bám theo. Có lẽ y muốn được tiểu tướng quân ưu ái, nên định dạn gan một mình bắt ta về phủ tướng quân. Tiếc là ta cũng không phải hạng dễ bắt nạt.


Muốn bắt ta ư? Không có cửa đâu!


Ta hít một hơi thật sâu, chớp thời cơ xoay người, tung mạnh một cước về phía sau, khiến tên thị vệ của Tạ Chước lăn lộn trên đất mà la hét. 


Sức xuân đáng giá ngàn vàng, ta lại chẳng tiếc một cước, mạnh chân đá thẳng vào chỗ hiểm của tên thị vệ!


Không chỉ trốn thoát thành công, ta còn tiện tay cứu một đứa nhỏ xinh ngoan bên vệ đường.


5.


Thời gian xoay vần, ngày tháng cứ thế trôi đi.


Nghe nói tiểu tướng quân họ Tạ đang ráo riết truy lùng một thiếu nữ, lúc bỏ trốn còn dẫn theo một đứa trẻ. Ai báo tin chính xác, sẽ được thưởng một trăm lượng vàng.


Còn ta, thì đã an vị trong phủ Thái tử.


Tin nổi không, đứa bé mà ta tiện tay cứu lúc đó, lại chính là con trai út của đương kim Hoàng hậu, đệ đệ của Thái tử. 


Đứa nhỏ mắc bệnh nan y, hai ngày trước đã bỏ nhà ra đi. 


Khi ta đưa cậu bé về phủ Thái tử, Hoàng hậu định ban cho ta vàng bạc, châu báu, song ta từ chối hết, chỉ cầu một điều… được an thân trong phủ Thái tử.


Lúc diện kiến, ta khó xử vô cùng, thầm thì với hệ thống trong đầu.


Ta: [Hệ thống, có đó không? Mau cứu ta với!]


Hệ thống: [Ký chủ, chuyện này không được đâu!]


Nó vốn không muốn ra tay, nhưng ta lấy cái chết ra để ép buộc: [Nếu ngươi không cứu, ta sẽ tự cắt cổ, để ngươi phải bắt đầu lại nhiệm vụ.]


Hệ thống nghẹn họng, cuối cùng đành cam chịu gắt lên: [Đồ lòng dạ độc ác.]


Hoàng hậu tưởng ta có y thuật thần kỳ, nên đã âm thầm hứa gả ta cho Thái tử đương triều, Tống Nghiên Sơ.


Thái tử Nghiên Sơ, năm tuổi thông Lục Giáp, mười tuổi am tường Bách Gia, kiếm thuật cao siêu, tài hoa bất phàm. Đúng là một bậc quân tử phong hoa tự lập.


Ngày ấy gặp mặt, quả nhiên sáng rỡ như trăng, cao khiết như ngọc.


Tống Nghiên Sơ là người trọng tình trọng nghĩa, để tỏ lòng biết ơn, chàng đã giữ ta lại bên cạnh với thân phận "Thái tử phi tương lai". 


Để trốn tránh sự truy lùng điên cuồng của Tạ Chước, ta đã bám lấy Thái tử, những lúc rảnh rỗi sẽ vào thư phòng mài mực cho chàng.


Một đêm nọ, ta tìm đúng thời cơ, bắt đầu kể xấu Tạ Chước. Ta khóc như hoa lê dầm mưa, giả vờ yếu ớt đáng thương.


"Điện hạ, thực ra thiếp đã đắc tội với một vị đại nhân... hức hức... Người đó muốn làm điều không phải với thiếp... Thiếp bất đắc dĩ mới phải trốn đến đây... hu hu..."


Nam nhân khựng bút, ngón tay thon dài khẽ day trán.


Chàng ngước mắt lên, giọng nói vẫn lạnh lùng và thanh thoát như thường:


"Là vị đại nhân nào? So với hoàng tộc họ Tống thì thế nào?"


Ta thầm ước lượng thế lực của Tạ gia so với vương triều Đại Tống, rồi vui vẻ ra mặt, nịnh nọt đáp lời:


"Đương nhiên là— Điện hạ hơn hẳn một bậc ạ."


Tống Nghiên Sơ bất đắc dĩ lắc đầu.


"Nàng không cần phải sợ. Nếu hắn có gây khó dễ gì, cứ đổ hết lên đầu bổn Thái tử là được."


He he, chính là chờ câu này!


Tôi cười toe toét với chàng: "Điện hạ, điện hạ, người đẹp trai quá, he he he."


Thái tử cong môi cười nhẹ. Tính cách lạnh lùng nhưng lại sở hữu đôi mắt hồ ly đa tình giỏi mê hoặc lòng người nhất.


Không hiểu sao, chàng lại đáp lại một câu: "Nàng cũng rất đẹp."


Tôi: ...Chết tiệt!


Đây, đây đây, đây có phải là tán tỉnh người ta không thành, còn bị ghẹo ngược lại không!


6.


Từ một hạ nhân vô danh, chỉ trong một đêm trở thành Thái tử phi, khắp giới quyền quý trong kinh thành không ai là không tò mò về ta. May mà Tống Nghiên Sơ bảo vệ ta rất chu toàn, phong tỏa mọi tin tức.


Nếu không, e rằng chỉ riêng một mình Tạ Chước cũng đủ khiến ta khốn đốn rồi.


Từ đêm đó trở đi, dù ta và chàng không còn giao tiếp nhiều, nhưng việc ăn mặc, chỗ ở, đi lại của ta đều là đồ tốt nhất trong phủ. 


Tốt đến mức ta thậm chí đã quên mất trên đời còn một người tên Tạ Chước...


7.


Nắng ngoài song cửa khẽ lay, thời gian thấm thoát thoi đưa.


Lâu lắm rồi ta không gặp lại tiểu tướng quân Tạ gia.


Lần tái ngộ, hắn đã chẳng còn là thiếu niên phóng khoáng, khí phách ngất trời năm nào, mà đã trở thành vị tướng quân bách chiến bách thắng, hung mãnh quyết đoán, uy danh lẫy lừng.


Nghe nói Hoàng đế để chúc mừng chiến công khải hoàn của Tạ Chước, đã ban hôn, chỉ định gả thiên kim Thừa tướng - Thẩm Dịch Như cho hắn.


Thẩm Dịch Như, đệ nhất tài nữ thành Trường An. Nàng tĩnh lặng thoát tục, trong trẻo như một đóa cúc họa mi.


Được Hoàng đế đích thân hạ chỉ ban hôn, đó chính là vinh dự tột bậc.


Nghe tin ấy, tay ta khựng lại, mực dưới ngòi bút loang thành một vệt đen sẫm trên tờ giấy Tuyên.


Dù sao cũng là nam nhân đã từng triền miên kề cận, giờ bỗng chốc có hôn phối, thật sự khiến ta có chút không quen.


Có lẽ Tống Nghiên Sơ bên cạnh đã nhận ra điều gì, chàng nhìn ta, khẽ nghiêng người tới gần:


"Sao vậy, Tang Tang quen hắn sao?"


Cái này, cái này, đâu chỉ là quen biết!


Đã từng "thân mật" không biết bao nhiêu lần rồi ấy chứ! 

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo