Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhưng ngoài mặt, vẫn phải giả vờ như không có gì.
Ta lắc đầu, thay một tờ giấy Tuyên sạch rồi tiếp tục cầm bút, thản nhiên nói: "Không có gì ạ."
Vẻ mặt người đàn ông vẫn lạnh lùng như thường lệ. Song ta lại nhận ra trong đó ẩn giấu đôi phần xa cách.
Ánh mắt sâu hun hút như muốn nhìn thấu cả tâm can ta.
"Thật sự không quen?"
Ta cố chấp, cứng miệng, một mực khẳng định không quen biết người tên Tạ Chước này. Tống Nghiên Sơ không nói gì nữa, chỉ cúi đầu, lật giở sách cổ.
Ta nghịch ngợm khẽ chọc vào tay chàng, nhỏ giọng nhắc nhở: "Điện hạ, người... Cầm ngược sách rồi..."
Chàng nắm tay ho nhẹ, đặt lại cuốn sách cho ngay ngắn, tỏ vẻ: "Không sao."
Chỉ là, hôm đó khi rời khỏi thư phòng, nam nhân vốn chu toàn nề nếp, lại quên xử lý vết mực loang trên bàn.
Tên hệ thống chết tiệt lập tức hiện ra, nở một nụ cười mờ ám:
[Ối chà chà, anh chàng 'Không sao' này lại rất có sao đấy nhỉ. Thái tử ấy à, rõ ràng trong lòng quan tâm muốn chết, còn giả vờ lạnh lùng, đáng đời không theo đuổi được vợ!]
8.
Tống Nghiên Sơ dường như đang giận dỗi ta. Dù việc ăn mặc đi lại vẫn được chu cấp như trước, nhưng số lần chàng chủ động gặp ta lại ít đi rất nhiều.
Chàng đang tránh ta.
Mãi cho đến một đêm, Tống Nghiên Sơ uống say.
Say đến mức cứ nhất quyết quấn lấy, nằng nặc đòi ngủ cùng ta.
Hệ thống biến thái vô cùng phấn khích, cười hô hố:
[Hahaha, có gì mà bổn hội viên SVIP tôn quý này lại không được xem chứ!]
Thế là.
Ta bèn quyết định chia sẻ niềm “hạnh phúc” này với nó.
Trong men say, Tống Nghiên Sơ vẫn diễm lệ tuyệt trần.
Khác hẳn vẻ lạnh nhạt thường ngày, lúc này ánh mắt chàng ửng lên sắc hồng mơ hồ, càng thêm phong tình mê hồn. Ngón tay buông lỏng vạt áo, bờ da trắng mịn cũng thoáng ửng đỏ, cả người toát ra vẻ biếng nhác, quyến rũ đến tận xương.
Chàng từng bước ép sát, đè ta xuống giường. Cả hai quấn lấy nhau trong một tư thế cực kỳ thân mật, không ai chịu nhường ai.
Hệ thống gần như phát điên, luôn miệng kêu "đỉnh của chóp".
Ta mặc kệ nó, chỉ thấy trong đôi mắt đen láy của Tống Nghiên Sơ sự tức giận, nghi hoặc, vương chút tủi hờn.
Chàng khàn giọng nói: "Nam Tang, nàng sớm đã quen biết Tạ Chước."
9.
Khoảnh khắc Tống Nghiễn Sơ cúi xuống, hơi thở ấm nóng phả bên vành tai, ta theo bản năng ngỡ rằng — ắt hẳn đây sẽ là một màn “thân mật” không dành cho trẻ em
Nhưng… đó chỉ là ta nghĩ vậy.
Đường đường một Thái tử, lại ôm lấy ta mà khóc, khóc đến thảm thiết.
Vừa khóc vừa nức nở nói:
“Cô đã tra rõ nàng rồi. Tang Tang…Nàng vốn là nha hoàn thân cận của Tạ Chước, con trai độc nhất của phủ tướng quân. Cô không hỏi vì sao trước kia nàng phải trốn khỏi phủ tướng quân. Nhưng nếu bây giờ… nếu bây giờ nàng định rời đi—”
Chàng khựng lại, khớp hàm cắn chặt, như thể đã hạ quyết tâm. Rồi rít qua kẽ răng:
“Vậy thì… mang theo cô. Mang theo cả cô đi cùng!”
Ta: …
Gãi đầu, ậm ừ:
“Hả???”
10.
Ngay khoảnh khắc ta định đáp lời Tống Nghiên Sơ, chàng đã ngủ gục trong lòng ta.
Hỏi thị vệ thân cận mới biết, hóa ra Thái tử Nghiên Sơ cái gì cũng tốt, chỉ có tửu lượng dở tệ — một ly là gục.
Chàng say mèm mà còn dây dưa với ta lâu như vậy, chẳng phải chứng minh lòng chàng sớm đã vướng vào lưới tình rồi đó sao?
Sáng hôm sau, lúc chàng tỉnh lại, ta còn định đem mấy lời đã chuẩn bị kỹ càng, “đọc thuộc lòng” trước mắt chàng.
Nào ngờ Tống Nghiên Sơ chỉ ngước mắt nhìn ta, nhàn nhạt nói chàng không nhớ gì cả, lại còn quả quyết không muốn nghe.
Đúng là trời giúp ta mà!
11.
Sắp đến yến tiệc mùa xuân trong cung.
Phủ Thái tử vì buổi cung yến mà bận rộn chuẩn bị.
Tạ Chước, kẻ trước nay vốn chẳng ưa chốn yến tiệc, lần này lại đến.
Không chỉ vậy, hắn còn dẫn theo tiểu thư Thẩm Dịch Như của phủ Thừa tướng, chỉ đích danh muốn gặp mặt trưởng tẩu tương lai một lần.
Tạ gia và hoàng tộc có chút quan hệ huyết thống, theo vai vế, Tạ Chước phải gọi Tống Nghiên Sơ một tiếng huynh trưởng. Gọi ta là trưởng tẩu, cũng không có gì lạ.
Trong yến tiệc, ta khẽ ngước mắt lên, vô tình chạm phải một ánh nhìn.
Chuyên chú, nóng rực, ẩn giấu ý điều khó lường.
Cảm nhận được nét xâm lược và nguy hiểm, ta bất giác nhíu mày, toan mượn cớ ghé sát Tống Nghiên Sơ bên cạnh để né tránh ánh mắt thâm sâu kia.
"Điện hạ, ta—"
Chưa kịp nói hết, đã bắt gặp đôi mắt đen trắng phân minh của chàng.
Ngay khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, Tống Nghiên Sơ ghé sát vào tai tôi.
"Tang Tang, hắn đang nhìn nàng. Nàng thật sự không quen hắn sao?"
Thua rồi.
Có phải Tống Nghiên Sơ đã nhớ ra điều gì rồi không.
Ta cười cho qua chuyện, chỉ muốn nhanh chóng chuyển chủ đề. Vô tình liếc mắt lại thấy vẻ mặt lãnh đạm, bình tĩnh đến lạ thường của Thẩm Dịch Như.
Tạ Chước nhìn ta vô lễ như vậy, vị hôn thê của hắn lại không có chút phản ứng nào sao!
Ta khẽ huých vai người đàn ông, ra hiệu cho chàng nhìn về phía tiểu thư phủ Thừa tướng. Rồi lại ghé vào tai chàng, nhỏ giọng thì thầm:
"Điện hạ xem, Thẩm Dịch Như đúng là người thanh đạm như cúc. Ánh mắt thản nhiên, vẻ mặt thản nhiên, phản ứng cũng thản nhiên. Tất cả đều… quá thản nhiên."
"Đó là vị hôn thê của Tạ Chước, cũng là đệ muội của nàng."
Tống Nghiên Sơ thong thả nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói tiếp, "Dù cho trước đây Tang Tang có yêu mến Tạ Chước, cũng không thể thay đổi được việc hắn đã có hôn ước."
Giọng điệu chàng bình tĩnh, song nghe lại có chút kỳ lạ không nói nên lời, tựa như ngầm ghen tuông.
Hệ thống vừa cắn hạt dưa vừa buột miệng bình luận: [Thấy phu quân tương lai của mình cứ nhìn chằm chằm cô nương khác, ánh mắt dính như tơ, mà Thẩm Dịch Như lại chẳng hề tức giận. Hay, hay lắm, thanh đạm như cúc phải không?
Hai người, cô và Tạ Chước, chỉ thiếu nước “cắm sừng” người ta ngay trước mặt toàn dân thiên hạ nữa thôi!]
12.
“Cắm sừng” ngay trước mặt...
Hệ thống đúng là cái miệng quạ đen.
Bởi vì ta vốn nghĩ Tạ Chước chỉ dám nhìn ta từ xa, không dám làm càn trước mặt mọi người.
Không ngờ.
Đám công tử quan gia đó dường như đã sớm có âm mưu, không sợ chết mà chuốc say Thái tử. Thế là Tống Nghiên Sơ phiên bản say rượu lại hiếm hoi xuất hiện.
Nam nhân tay cầm chén ngọc, ánh mắt sâu thẳm mê ly, như có ngàn lời muốn nói. Lông mày khẽ nhíu lại, sắc hồng trên mặt như ráng chiều soi bóng xuống dòng suối trong, toát nên một vẻ đẹp khác lạ.
Trong men say, chàng vẫn tao nhã ung dung.
C-cảnh này, cảnh tuyệt sắc này, một kẻ mê trai đẹp như ta suýt nữa đã nhìn tới ngây ngốc.
Có lẽ thấy ta ngắm trai quá ngây dại, Tạ Chước nhếch môi cười giễu. Hắn phất tay, ra hiệu cho hạ nhân lui ra. Còn vị hôn thê của hắn, Thẩm Dịch Như, vẫn thanh đạm như cúc, lặng lẽ rời khỏi yến tiệc.
Ta: ???
Cứ thế mà đi à???
13.
Khi không còn ai xung quanh, Tạ Chước nhìn ta với ánh mắt trêu chọc, thẳng thắn dò xét. Nhân lúc ta đang nhíu chặt mày, hắn đột ngột vòng tay ôm ngang eo bế ta lên, giọng nói khàn khàn vang bên tai: "Ừm…"
Trong khoảnh khắc, trời đất quay cuồng, rèm buông phủ kín.
Đã lâu không gặp, ngũ quan của Tạ Chước càng thêm tuấn tú, vóc dáng to lớn, vai rộng chân dài, cao hơn ta cả một cái đầu, khí thế bức người. Nam nhân, giống như lần đầu ta trêu chọc hắn, dùng những ngón tay trắng nõn, khớp xương rõ ràng đè lên đôi môi đỏ của ta. Lời thì thầm đầy mê hoặc lại một lần nữa vang lên bên tai:
"Thái tử phi tương lai ư? Vậy có muốn để Tống Nghiên Sơ xem xem...chúng ta ở trong Đông cung của hắn, làm gì không?"
Toàn thân ta run rẩy, vì không thể chống cự nên buộc phải ngẩng cằm lên, trừng mắt giận dữ: "Tạ Chước, ngươi điên rồi!"
Trong đôi mắt nhìn hắn có sự khó hiểu, phẫn nộ, kinh hãi. Nhưng lại không hề có một chút tình ý mà Tạ Chước hằng mong đợi.
Không thấy sự dịu dàng quấn quýt như xưa, nam nhân tức đến bật cười: "Sao có thể... Tạ mỗ hôm nay, chỉ muốn dạy cho trưởng tẩu một đạo lý..."
Hai chữ "trưởng tẩu", gần như là nghiến răng nghiến lợi mà nói ra.
Tôi gãi đầu: "? Đạo lý gì, tướng quân nhà ngươi lại muốn cùng ta “đọc sách” à?"
Song hắn không đáp, chỉ để lại câu nói lấp lửng, khiến người ta có vô vàn những tưởng tượng mờ ám.
Ngay lập tức, mặt tôi đỏ bừng.
Hệ thống biến thái thì mặt mày tái mét.
Có lẽ là do thói quen đã ăn sâu khó bỏ, cơ thể ta theo bản năng muốn cùng hắn "đọc sách".
Nhưng mà!
Ta đang ở trong Đông cung của Tống Nghiên Sơ, Tạ Chước nhà ngươi phát điên thì đừng có lôi ta vào chung chứ!!