Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
1
Năm tôi tám tuổi, nhà tôi đón thêm một nhóc con.
Năm đó nhóc con mới năm tuổi, trắng trẻo mũm mĩm, trông cực kỳ đáng yêu.
Nhưng nhóc lại chỉ thích lẽo đẽo theo sau tôi.
Ban đầu, tôi còn gắng gượng làm tròn bổn phận anh trai, dẫn nhóc đi chơi khắp nơi. Thế nhưng chưa được mấy hôm, tôi đã bắt đầu chán ngán.
Bởi vì nhóc con đó rất thích nói: "Mẹ em nói rằng..."
Ví dụ như lúc ăn cơm, tôi lén vứt món mình ghét vào thùng rác, nhóc con thấy liền ngọt giọng mách: "Mẹ em nói trẻ con kén ăn sẽ không cao lên được."
Tôi bực mình trợn mắt lườm nhóc một cái, chẳng thèm đáp lời.
Nhóc lại kiên nhẫn nhắc: "Mẹ em nói, lườm người khác là bất lịch sự."
Tôi cúi đầu tiếp tục xúc cơm, vẫn không buồn quan tâm.
Nhóc con không nản, lần thứ ba mở miệng: "Mẹ em còn nói, phớt lờ người khác cũng là không lễ phép."
Ba câu "mẹ em nói" liên tiếp khiến mấy người lớn bên cạnh cười nghiêng ngả.
Những chuyện như vậy còn vô số.
Ví dụ trời mưa, tôi muốn chạy ra vườn nghịch nước, nhóc lại chặn trước cửa, nghiêm túc dặn: "Mẹ em nói, dầm mưa sẽ bị bệnh nặng lắm."
Rồi còn bổ sung thêm một câu: "Mẹ em còn nói, nghịch nước cũng dễ bị bệnh."
Hay khi tôi nhân lúc người lớn không để ý mà lén ăn vặt, nhóc con nhìn thấy lại nhắc nhở: "Mẹ em nói, ăn nhiều đồ ngọt sẽ rụng hết răng."
Hoặc những lần tôi lén lút trốn ra ngoài chơi, nhóc cũng đứng chắn đường tôi, nghiêm nghị cảnh báo: "Mẹ em nói, một mình lén chạy ra ngoài sẽ bị kẻ xấu bắt đi đó."
Những lời "mẹ em nói" cứ lặp đi lặp lại, khiến tôi ngày càng bực bội.
Cho đến một lần, khi nhóc lại mở miệng "Mẹ em nói...", tôi mất kiên nhẫn, gắt lên: "Mẹ em, mẹ em, suốt ngày chỉ biết mẹ em! Mẹ em chết lâu rồi còn gì!"
2
"Chát!"
Một cái bạt tai giáng xuống.
Mẹ đỏ mắt nhìn tôi, giọng run rẩy: "Li Tinh Hà! Con đang nói bậy bạ gì vậy? Mau xin lỗi Tiểu Thanh đi!"
Mặt tôi nóng rát, lần đầu tiên trong đời bị mẹ đánh. Nhưng còn chưa kịp rơi nước mắt, đứa nhỏ bên cạnh đã òa khóc trước.
Từng giọt nước mắt to tròn lã chã rơi xuống, nhanh chóng làm ướt đẫm khuôn mặt nhỏ nhắn ấy.
Đến lúc đó tôi mới sực tỉnh, nhận ra mình đã lỡ lời.
Ban đầu tôi cũng thấy có lỗi, nhưng bị mẹ đánh xong, cơn giận nhỏ trong lòng lại bùng lên, tôi bướng bỉnh quay mặt đi không chịu nói lời nào.
Mẹ ôm lấy Cố Thanh, vừa khóc vừa nhẹ nhàng dỗ dành: "Đừng khóc, đừng khóc... Mẹ của Thanh Thanh không sao cả, chỉ là đang ngủ thôi."