Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tôi len lén liếc qua, bắt gặp ánh mắt thẳng thắn của đứa nhỏ.
Đôi mắt nó rất to, đen láy và tròn xoe, đẹp đến lạ. Sau khi bị nước mắt rửa qua, trông càng giống một chùm nho tím trong buổi sớm mai, long lanh trong veo.
Đôi mắt ấy chớp chớp mấy cái, mang theo giọng nức nở cất tiếng: "Em... em nghe mẹ em nói... người lớn... người lớn không được đánh trẻ con..."
Nó kéo tay áo mẹ tôi, lí nhí nói: "Mẹ em còn nói, nếu làm sai thì phải xin lỗi. Dì ơi, dì mau xin lỗi anh đi."
Mãi đến lúc ấy, tôi mới hiểu ra — Thì ra, nó khóc... là vì tôi.
3
Sau khi khai giảng, tôi vào học tiểu học còn Cố Thanh thì được đưa đến nhà trẻ.
Nhà trẻ tan học sớm hơn nửa tiếng, mỗi lần tan học, tôi đều nhìn thấy Cố Thanh cùng mẹ đứng đợi tôi trước cổng trường.
Chỉ có mỗi thứ Sáu là tiểu học tan sớm hơn nhà trẻ một chút, hôm đó tôi sẽ cùng mẹ đi đón nhóc.
Lúc chúng tôi đến nơi, nhà trẻ đã tan học rồi.
Cố Thanh đeo chiếc ba lô nhỏ đứng trước cổng, bên cạnh là mấy đứa trẻ khác cũng đang chờ bố mẹ tới đón.
Có một bạn nhỏ đưa cho Cố Thanh một viên kẹo, nhóc do dự một lát rồi lắc đầu: "Anh trai mình nói, trẻ con không được ăn quá nhiều kẹo."
Đúng là tôi đã từng nói câu này.
Hồi đó vì buột miệng nói bừa, buổi tối tôi phải ôm hũ kẹo giấu riêng đi tìm Cố Thanh xin lỗi.
May mà nhóc không giận tôi, ngược lại còn rất tò mò với hũ kẹo.
Dù sao nhóc con vẫn còn nhỏ, những thứ từng thấy từng ăn còn quá ít, tôi lại ôm đầy áy náy trong lòng nên cũng chẳng nỡ ngăn.
Không ngờ chỉ một lúc, nhóc đã ăn mất hơn nửa hũ.
Tôi sợ Cố Thanh ăn nhiều sâu răng, vội vàng giật lại hũ kẹo, nghiêm mặt dạy dỗ: "Trẻ con ăn nhiều kẹo sẽ bị sâu răng đấy."
Nhóc ngẩng đầu hỏi tôi: "Sâu răng là gì ạ?"
Tôi cũng chẳng biết phải giải thích thế nào, nghĩ nghĩ rồi nghiêm giọng dọa: "Là có sâu bò vào, từ từ ăn sạch răng của em."
Quả nhiên Cố Thanh bị dọa sợ, vội vã hứa rằng sau này sẽ không ăn quá nhiều kẹo nữa.
Không ngờ nhóc lại thật sự nhớ kỹ đến thế.
Về sau, câu cửa miệng của Cố Thanh từ "Mẹ em nói..." dần dần biến thành "Anh trai em nói...".
Cố Thanh mất gia đình quá sớm, trong ký ức ít ỏi chỉ còn sót lại những lời dặn dò dịu dàng, không đủ để thích ứng tất cả tình huống.
May mà suốt những năm tháng trưởng thành ấy, có một người ở bên cạnh từng chút một lấp đầy khoảng trống đó.