Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Em xem đấy, dù không ở bên anh, em vẫn là bến cảng bình yên cho anh rồi."
19
Sau khi tốt nghiệp, tôi ở lại trường làm việc.
Mấy năm sau, Cố Thanh cũng tới đây, trở thành giảng viên.
Chúng tôi đã trải qua mười ba năm xa nhiều gặp ít, cuối cùng cũng đưa quỹ đạo cuộc đời trùng khớp một lần nữa.
Năm thứ năm bên nhau, theo lời mời của trường cấp ba, tôi và Cố Thanh cùng nhau trở về diễn thuyết.
Ở trường, chúng tôi gặp lại không ít bạn cũ.
Cậu bạn ngồi cùng bàn năm xưa vừa nhìn thấy tôi đã trêu chọc: "Anh trai siêu nhân của tôi cuối cùng cũng xuất hiện rồi đây!"
Tôi ngồi xuống cạnh cậu ấy, cùng ôn lại đôi chút chuyện cũ.
Chẳng bao lâu sau, đến lượt Cố Thanh bước lên sân khấu.
Cả khán phòng lập tức im phăng phắc, lắng nghe em ấy nói chuyện.
Bài diễn thuyết của Cố Thanh rất chân thành.
Em kể về quá trình học tập, cách lựa chọn chuyên ngành, và làm sao để kiên trì theo đuổi đam mê của bản thân trong suốt chặng đường dài.
Cuối cùng, Cố Thanh nói: "Mỗi người đều có một hành trình riêng không thể sao chép. Cách của tôi chỉ có thể tham khảo, không thể rập khuôn. Mong rằng trên hành trình dài đằng đẵng của cuộc đời, các bạn đều có thể tìm được điểm đến cho riêng mình."
Ánh mắt Cố Thanh chuẩn xác tìm được tôi giữa biển người, chúng tôi nhìn nhau qua khoảng cách mênh mông ấy.
Tôi nghe thấy giọng em mang theo ý cười, truyền qua micro vang vọng khắp hội trường: "Chúc các bạn đều tìm được bến cảng tránh gió thuộc về mình — vì nó, có thể bất chấp tất cả, không sợ bất cứ điều gì."
Một bài diễn thuyết nửa như khích lệ, nửa như cổ vũ cho tình yêu sớm thế này tất nhiên khiến nhà trường không hài lòng.
Vài thầy cô lãnh đạo chỉ biết nhìn em ấy mà bất lực, cuối cùng vẫn giữ Cố Thanh lại, không biết nói những gì.
Bạn cùng bàn huých vai tôi, cảm thán: "Em trai cậu giỏi thật đấy!"
"Không phải em trai nữa."
Tôi giơ tay phải lên, để lộ chiếc nhẫn trên ngón áp út: "Em ấy là người tôi yêu."
Bạn cùng bàn há hốc miệng, một lúc lâu sau mới lẩm bẩm: "Thế thì tôi hiểu tại sao nhà trường không cho cậu lên sân khấu rồi..."
Bản thảo diễn thuyết là do chúng tôi tự viết.
Bài của Cố Thanh còn tạm coi là một bát canh gà truyền cảm hứng.
Còn bài của tôi — chính xác là một bức thư tình.
Tôi không cố ý biến nó thành thư tình.
Chỉ là nhà trường yêu cầu chúng tôi kể về quá trình theo đuổi ước mơ.
Rất rõ ràng, tôi thực sự đã lựa chọn ngành này vì đam mê.
Nhưng trong hành trình ấy, tôi không thể thiếu vắng Cố Thanh.