Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
1
Cả nhà ta ai cũng ham ăn biếng làm, đúng là một khởi đầu như địa ngục.
Cha ta là kẻ lêu lổng, cỏ dại trong ruộng đã mọc cao đến hai thước, vậy mà ông vẫn ung dung chắp tay sau lưng ra đầu làng chơi bài.
Mẹ ta thì chuyên trộm cắp vặt, hôm nay tiện tay lấy của hàng xóm cuộn chỉ, ngày mai lại giấu của thẩm thẩm nửa túi bột đậu, việc bà thích làm nhất mỗi ngày là đi dò hỏi xem gả bán ta đi có thể đổi được bao nhiêu tiền.
Đệ đệ ta tự cho mình là phi thường, chữ chẳng biết được mấy, lại một lòng cho rằng mình có thể thi đỗ khoa cử, làm rạng danh tổ tông.
Năm ta mười lăm tuổi, nhà thật sự nghèo đến mức hết gạo nấu cơm, cả nhà bốn người đói đến mức mắt to trừng mắt nhỏ.
Cha và mẹ ta xoa bụng, trao đổi ánh mắt.
Giây tiếp theo, ta ngất đi.
Ta tưởng mình bị đói ngất, thực ra là bị cha ta đánh ngất.
Lúc mở mắt ra lần nữa, ta đã mặc áo vải đỏ, đội khăn voan đỏ, bị mẹ bán đi lấy chồng rồi.
Căn nhà đá không hề cách âm, tiếng cười của mẹ ta vừa sang sảng vừa đắc ý.
Bà vui không kìm được mà đếm tiền ở bên ngoài, luôn miệng khen hay:
"Ây da, bán được giá mười văn tiền một cân, thật là hời quá! Phen này Tiểu Bảo có thịt ăn rồi."
Bà nắm chặt tiền, vội vàng đi mua thịt heo tươi, định về gói sủi cảo cho đệ đệ ăn.
Ta vừa tuyệt vọng vừa sợ hãi, không biết mẹ đã bán ta cho ai.
Cánh cửa gỗ kẽo kẹt mở ra.
Dưới tấm khăn voan đỏ, ta nhìn thấy một đôi giày da dê.
Khoảnh khắc tiếp theo, khăn voan đỏ được vén lên.
Ánh nến bừng sáng, ta không kìm được mà chớp mắt.
Lại nhìn thấy người thợ săn mặt sẹo nổi tiếng xấu xa, khét tiếng trong làng, đang đứng trước mặt ta!
Tim ta thót lên một cái.
Tên tuổi của người này cực kỳ vang dội trong làng.
Thợ săn Lý Ngũ, tính tình cô độc, ít khi qua lại với người trong làng, chỉ một mình ở dưới chân núi, sống bằng nghề săn bắn.
Vậy mà mẹ lại gả ta cho hắn!
Đúng lúc này, một dòng bình luận đột nhiên lướt qua:
[Nửa tháng nữa là có thảm họa tuyết, đến lúc đó trời lạnh buốt suốt cả một năm, nữ chính ở nhà cũ chắc chắn sẽ bị chết đói, ra ngoài lấy chồng biết đâu còn tìm được một tia hy vọng sống.]
[Trời ơi nhưng người cũng không xem nàng ấy gả cho ai! Lý Ngũ giỏi thì giỏi thật, nhưng với cái tính nết khó ưa của hắn, có chịu chia đồ ăn cho nữ chính hay không còn chưa chắc, thương bé nữ chính của chúng ta quá.]
[He he... ghi lại rồi, Lý Ngũ giỏi giang...... nữ chính......]
Ta bị những bình luận này dọa cho toàn thân run rẩy.
Thảm họa uyết? Thật sự sẽ xảy ra sao?
Dù thế nào đi nữa, vẫn cần phải có đối sách.
Lý Ngũ liếc ta một cái, không nói gì, tự mình lùi lại một bước, kéo chăn ra ngủ dưới đất.
Ta cắn môi, leo lên giường đắp chăn kín mít, co ro ở góc giường.
Ngọn nến đỏ tí tách cháy trong đêm đen.
Cả gian phòng tĩnh lặng.
Một lúc lâu sau, giọng Lý Ngũ ồm ồm truyền đến:
"Nàng sợ ta à? Sao cứ run mãi thế?"
"... Ta chỉ hơi căng thẳng thôi." Ta nhắm mắt nói dối.
Trong phòng lại yên tĩnh trở lại.
Ta cắn răng, ngày tháng vẫn phải tiếp tục trôi qua.
Ta quyết định lấy hết can đảm hỏi tiếp.
"Sắp vào đông rồi, ta muốn tích trữ thêm chút lương thực ở nhà, được không?"
Hắn ngẩn người, rồi gật đầu.
Ánh nến đỏ nhuộm hồng vành tai hắn: "Tất cả đều nghe theo nương tử."
Ta kéo chăn che đi khuôn mặt đỏ bừng.
Đột nhiên cảm thấy tính cách của Lý Ngũ cũng không kỳ quái như lời đồn.
2
Lúc ta gả sang đây là tháng mười một.
Tích trữ lương thực qua đông cũng là chuyện hợp lý.
Ta cầm theo một mẩu bạc vụn và mấy đồng xu mà mình thường ngày nhịn ăn nhịn mặc tích cóp được ra chợ đổi lấy một túi bột đậu, mấy củ cải xanh và một gói muối thô.
Dưới hầm còn có mấy con gà rừng, nửa con lợn rừng mà Lý Ngũ săn được.
Ta múc nửa muỗng bột đậu, cho thêm một bát nước giếng, làm thành mấy cái bánh bột đậu, rồi nướng kỹ trên bếp lò nhỏ.
Lại thái củ cải xanh thành lát, lấy mấy khúc xương ống heo dưới hầm, dùng mỡ heo tráng nồi rồi cho tất cả vào nấu, đợi đến khi canh sủi bọt lăn tăn, ta mới rắc thêm một chút muối.
Lúc hương thơm lan tỏa, Lý Ngũ đã trở về.
Giày của hắn dính đầy bùn đất, chiếc áo bông trên người bị cành cây cào rách, nhưng trên vai lại vác một con dê hoang cao hơn cả người.
Ta vội bưng cho hắn một bát canh xương ống heo củ cải để trừ hàn.
Hắn lại đặt con dê xuống, quay người mở một chiếc hộp nhỏ bên cạnh giường.
Bên trong là ba mươi lạng bạc trắng, bảy chuỗi tiền đồng được xếp ngay ngắn.
Lý Ngũ lại mò từ trong túi ra một đoạn dây buộc tóc màu đỏ:
"Ta nghe người ta nói, hôm nay nàng ra chợ mua đồ."
Lòng ta thắt lại, chuyện thảm họa tuyết này không dễ giải thích, người khác biết được chắc chắn sẽ cho rằng ta bị điên, nên ta vẫn luôn nói mập mờ với Lý Ngũ.
Phong tục của làng rất bảo thủ, không cho phép nữ nhân tự ý ra chợ lộ mặt.
Lẽ nào Lý Ngũ định ngăn cản ta?
Ta ấp úng mở lời: "Vâng, hôm nay ta ra chợ mua..."
Túi tiền nặng trĩu đột nhiên được đặt vào lòng bàn tay ta, ta suýt nữa thì kinh ngạc kêu lên.
Lý Ngũ nói: "Tiền của ta chính là tiền của nàng, sau này muốn ra chợ mua gì, cứ tự nhiên lấy dùng."
Hắn vụng về buộc sợi dây đỏ lên tóc ta, hơi thở như phả vào tai ta, khiến lòng ta ngứa ngáy.
"Nàng gả cho ta thật là thiệt thòi quá. Ta thấy các tiểu nương tử trong thành đều thích đeo dây buộc tóc, nên mua về tặng nàng."
Hắn rút tay về, nhìn không chớp mắt, rồi đột nhiên cười.
"Đẹp lắm, màu đỏ rất hợp với nàng."
Ánh mắt hắn quá nóng bỏng, ta vội vàng bước qua, lật mặt bánh bột đậu trên bếp.
Lửa lò đỏ rực, nướng bánh bột đậu giòn tan thơm phức.
Ta nhỏ giọng hỏi: "Sau này có thể sẽ có tuyết lớn, ta... ta tiêu hết số tiền này cũng không sao chứ?"
Lý Ngũ bước tới, vừa ăn bánh bột đậu vừa húp canh xương ống heo, thỏa mãn đến mức toàn thân bốc hơi nóng hừng hực.
Hắn thổi nguội chiếc bánh, đưa vào tay ta:
"Đây là tiền của nàng, tiêu hết rồi ta sẽ kiếm lại."
Ta không nói gì, chỉ cúi đầu đỏ mặt lặng lẽ húp canh.
Một dòng bình luận lướt qua:
[Cha mẹ ơi con được sinh ra rồi!]
[A a a a a ngọt quá đi mất! awsl!]
[Tiền ở đâu tình yêu ở đó, nam chính thô kệch của chúng ta chính là kiểu cưới trước yêu sau có mưu tính từ trước như vậy đó!]
Canh nóng dường như muốn xua tan hết cái lạnh giá của mười mấy năm về trước.
Trước đây ở nhà, ta chỉ có thể đợi cả nhà ăn cơm xong mới dám đi cạo lớp cơm cháy còn sót lại trong nồi để ăn.
Những ngày tháng tốt đẹp được ăn bánh bột đậu, uống canh xương heo, ta chưa từng dám mơ tới.
Trong làn hơi nóng bốc lên từ bát canh, ta len lén nhìn khuôn mặt Lý Ngũ.
Bỗng nhiên cảm thấy, Lý Ngũ đã nói sai rồi.
Ta gả cho hắn, không hề thiệt thòi chút nào.
3
Ta giữ lại mười lạng bạc trắng để phòng thân.
Ôm hai mươi lạng bạc trắng và bảy chuỗi tiền đồng còn lại trong lòng, cảm giác như đang ôm một vầng thái dương nóng bỏng.
Đến chợ, ta thuê một chiếc xe lừa, đeo mạng che mặt, rồi mới bắt đầu cẩn thận lựa chọn.
Thảm họa tuyết chắc chắn sẽ vô cùng lạnh giá, từ ăn mặc đến tiêu dùng không thứ gì có thể lơ là.
Ta mua bốn chiếc áo bông dày và chắc chắn, bốn đôi giày bông độn dày, năm mét vải bông, hai mươi sọt than đá, và vài cái vật dụng đánh lửa.
Lại mua ba mươi sọt cải thảo, mười sọt củ cải, mười sọt khoai tây, ba mươi túi bột đậu, mười túi bột mì, cùng các loại gia vị lặt vặt khác.
Hiệu thuốc vẫn còn mở cửa, ta liền ghé vào, mua một số loại thuốc cơ bản để phòng khi cần.
Sau khi chất tất cả mọi thứ lên xe lừa, ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Mua nhiều như vậy mà trong tay vẫn còn lại hai lạng bạc trắng và một chuỗi tiền.
Đang định vui vẻ lên xe về nhà, vai ta đột nhiên bị vỗ mạnh một cái.
Ta giật mình quay lại, thấy cha đang đứng trước mặt, nhe hàm răng vàng khè: "Thúy Thúy! Con có đeo mạng che mặt cha cũng nhận ra!"