Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ông ta ngó nghiêng vào chiếc xe lừa, con ngươi đảo liên tục:
"Thúy à, con gả đi rồi cuộc sống khá giả hơn, đến mua đồ cũng dùng xe để chở, vậy mà cha mẹ và đệ đệ của con vẫn đang chịu đói chịu rét đấy!"
"Con phải nhớ, con là máu mủ của ta, ăn cơm của nhà họ Trương mười mấy năm trời, giờ giàu sang rồi cũng phải hiếu kính cha mẹ chứ."
Cha ta nhoài người ngó vào xe, cánh tay vươn thật dài, túm lấy góc một túi bột mì.
"Con đã được ăn bột mì trắng rồi! Hay là cứ đưa hết đồ trên xe này cho cha đi, con có tiền thì lại đi mua nữa là được mà."
Ở một khu chợ quê nghèo nàn thế này, việc mua sắm nhiều đồ như vậy vốn đã gây chú ý.
Nếu bị ông ta la lối om sòm, e rằng cả thiên hạ sẽ biết ta đang ngấm ngầm tích trữ hàng hóa.
Nếu thảm họa tuyết thật sự ập đến, những người dân làng thiếu thốn lương thực sẽ cướp bóc nhà ta và Lý Ngũ đầu tiên.
Ta lo lắng vô cùng, cũng nắm lấy góc kia của túi bột mì, hạ giọng khuyên nhủ:
"Cha, năm nay không yên ổn, e là sắp tới tuyết sẽ rơi rất lâu, cha mau về chuẩn bị đồ đạc qua mùa đông đi."
Cha ta mắt sáng rực, ngược lại càng dùng sức giật mạnh túi bột mì hơn.
Các bình luận chửi bới điên cuồng:
[Làm ơn đi, nữ chính đừng có thánh mẫu nữa được không!]
[Vậy ngươi nói cho ta biết lúc này nữ chính còn có cách giải quyết nào tốt hơn không?]
[Cái ông cha hút máu này ta chịu hết nổi rồi! Ta muốn xử đẹp bọn họ!]
Thấy ông ta vẫn không chịu buông tay.
Ta mím môi, đột nhiên dẫm mạnh lên tay ông ta!
Cha ta cũng không ngờ ta lại dám tấn công ông ta.
Đau điếng, ông ta nhe răng trợn mắt buông tay ra: "Mày, mày, mày, Trương Thúy Thúy, cái đồ vong ân bội nghĩa! Tao đúng là uổng công nuôi mày!"
Ta vội vàng kéo xe lừa, chạy như bay, không dám dừng lại một chút nào.
Tim đập thình thịch, ta sờ vào số bạc còn lại trong lòng.
Ta quyết định mua thêm một khẩu súng hỏa mai.
4
Lúc về đến nhà, Lý Ngũ đã trở về.
Hắn đang vặt lông, trụng da con gà rừng săn được hôm nay.
Nồi đã được tráng qua nước sôi, mỡ heo quyện với mấy tép tỏi trắng tròn, đang xèo xèo nổi những bọt dầu nóng hổi.
Lý Ngũ chặt gà rừng thành miếng, cho vào nồi đảo vài vòng, rồi rắc thêm chút muối, đổ thêm nửa nồi nước giếng vào đun sôi sùng sục.
Sau đó mới gọt mấy củ khoai tây, cắt miếng cho vào nấu chung với canh gà.
Hắn ngẩng đầu lên, thấy ta đang thở hổn hển, hồn vía lên mây tựa vào khung cửa.
Lý Ngũ bước tới, bưng cho ta một bát canh gà khoai tây nóng hổi.
Khoai tây mềm dẻo, ngọt thơm, thịt gà rừng đậm đà, mềm mượt.
Vừa ăn canh gà vừa ăn bánh bột đậu, tay chân ta dần ấm trở lại.
Trong lúc ta húp canh, Lý Ngũ đã dỡ hết hàng hóa trên xe lừa xuống.
Ta kể lại chuyện gặp cha cho hắn nghe từ đầu đến cuối.
Lý Ngũ chau mày suy nghĩ một lúc: "Trên núi sau nhà ta còn có một căn nhà đá, trước khi thành gia, nếu gặp phải con mồi gian xảo, ta sẽ ở lại đó qua đêm."
"Nếu thật sự có thảm họa tuyết, chúng ta có thể chuyển đến đó ở."
"Ngôi nhà đó chỉ có mình ta biết, an toàn hơn ở đây."
Ta gật đầu.
Một trái tim hoang mang bỗng chốc tìm được nơi nương náu.
Dường như mọi bất an đều tan biến trong bát canh gà khoai tây ấy.
Nhưng lúc này, chỉ còn mười ngày nữa là thảm họa tuyết sẽ ập đến.
Ta không dám chậm trễ một khắc nào.
Suốt đêm, ta lựa ra mấy sọt cải thảo, củ cải, rửa sạch sẽ rồi bắt đầu đổ muối vào ướp.
Tuyết lớn sẽ kéo dài suốt một năm, cho dù là những loại thực phẩm dễ bảo quản như thế này cũng không thể để được đến lúc đó.
Lý Ngũ thấy ta bận rộn, liền vào phụ giúp.
Dưới hầm còn có hai con dê, nửa con lợn rừng và mấy con gà rừng.
Lý Ngũ lột da dê, rửa sạch bằng nước rồi phơi bên ngoài.
"Trước đây thường bán da dê và lông dê để đổi lấy tiền, nhưng nương tử thích, vậy thì làm thành hai tấm chăn lông dê đi."
Lý Ngũ vừa xẻ thịt dê, vừa cười tủm tỉm nói.
Thịt heo được thêm gia vị và muối, làm thành thịt muối để được lâu.
Hắn lau mồ hôi trên mặt, suy nghĩ một lát rồi nói: "Ngày mai ta sẽ dùng số bạc còn lại mua thêm ít đá, xây lại căn nhà đá trên núi cho chắc chắn hơn."
"Tuyệt đối sẽ không để nương tử phải lo lắng sợ hãi."
Ánh nến lung linh, soi sáng đôi lông mày cương nghị của hắn.
Lòng ta ấm áp, tràn đầy.
Một dòng bình luận lướt qua:
[Trái tim mềm nhũn, ta yêu tình yêu của cha mẹ!]
[Chữa lành quá, đây chính là cuộc sống mà mình hằng ao ước! huhu]
[Không nói nữa, ta phải đi đặt đồ ăn ngoài! Nhìn nữ chính ăn canh gà khoai tây mà ta thèm chết đi được.]
Đó là đêm bận rộn và mệt mỏi nhất mà ta từng trải qua từ khi sinh ra.
Nhưng cũng là đêm hạnh phúc nhất.
Nam nhân trước mắt này sẽ không để ta phải đói, phải rét.
Sẽ vì một câu nói của ta mà toàn lực ủng hộ vô điều kiện.
Có lẽ, một cuộc sống bình dị viên mãn còn hơn vạn điều hoàn hảo.
4
Sáng hôm sau tỉnh dậy, bên giường đã không thấy bóng dáng Lý Ngũ.
Thịt muối ướp hôm qua đã được xếp gọn gàng, nền nhà cũng được dọn dẹp sạch sẽ.
Ta trở mình xuống giường, thấy trên mặt đất có mấy chữ được xếp xiêu vẹo bằng cành cây nhỏ:
[Cơm trong nồi, ta đi xây nhà.]
Ta nhìn những cành cây nhỏ đó rất lâu, lại có chút không nỡ thu dọn, làm chúng tan tác.
Trước đây ở nhà, chưa từng có ai quan tâm ta có đói bụng hay không.
Thậm chí lúc ta thức dậy, cha mẹ và đệ đệ vẫn còn đang ngủ say sưa.
Ta như bị thúc giục, đeo gùi tre lên lưng đi chăn bò.
Rồi lại vội vã trở về, nấu cơm cho cả nhà.
Lúc ăn cơm, ta trước nay không dám ngồi vào bàn.
Mỗi lần ta đến gần bàn ăn, cha lại lườm ta một cái, đập mạnh vào bàn ăn, rút thanh kẹp than đỏ rực trong bếp lò ra, dí xèo xèo vào lưng ta.
Kẹp than đốt cháy quần áo, để lại trên người ta vết sẹo da tróc thịt bong.
Ông ta quát lớn: "Mày giỏi rồi hả? Dám đến tranh ăn với tao!"
Ta ôm vết thương đau đến co giật, không kìm được mà khóc lớn.
Lại bị ông ta chửi mắng xối xả: "Khóc cái gì mà khóc! Phúc khí trong nhà đều bị mày khóc hết rồi!"
Hóa ra ngay cả khóc, ta cũng không được phép.
Không khí đột nhiên im lặng, căng thẳng.
Cả nhà đều nhìn ta với ánh mắt hung dữ, như thể ta đã phạm phải lỗi lầm tày trời.
Thế là ta không dám nữa.
Ta co ro ở góc tường, đợi họ ăn xong hết, mới đi dọn bát đũa, ăn vài miếng canh thừa cơm cặn.
Ta nghĩ, chỉ cần mình ngoan ngoãn.
Thì sẽ không giống như A Hương tỷ nhà bên, bị bán cho bọn buôn người, cuối cùng bị bán vào Liễu Hồng Viện mà sống qua ngày.
Nhưng ông trời không vì sự ngoan ngoãn vâng lời của ta mà thương xót thêm chút nào, số phận dường như đã được định đoạt từ khi ta sinh ra trong gia đình này.
Mọi bất hạnh đều đến từ việc, ta là một nữ nhi.
Cho nên, mẹ có thể không do dự mà bán ta đi với giá mười văn tiền một cân.
Ta cố nén nước mắt, hít một hơi thật sâu, muốn nuốt hết mọi chua xót và tủi hờn xuống, nhưng thứ ập vào mặt lại là hương thơm nồng nàn của canh nóng.
Lửa trên bếp lò nhỏ ấm áp, đang hâm lại nồi canh gà khoai tây từ tối qua.
Ta múc một bát, nâng niu uống cạn.
Những ngày tháng tốt đẹp như thế này, trước đây nghĩ cũng không dám nghĩ.
Một bát canh nóng vào bụng, tâm trí ta càng trở nên rõ ràng và kiên định hơn.
Nếu cha mẹ đã phụ bạc ta trước, vậy thì từ nay về sau, ta không cần phải xem họ là cha mẹ ruột của mình nữa.